Thập Niên 70: Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 6: 6: Phân Biệt Rõ Ràng 1





Tô Tình không nhìn thấy tia ghen tị chợt lóe lên trong mắt cô ta khi vừa mới nhìn thấy cô, cười chào hỏi: “Mỹ Giai, mau đến đây ngồi, đúng lúc tớ cũng đang cần tìm cậu có chút việc đó!”“Có chuyện gì vậy? Tớ nghe nói cậu vừa đi công xã mua đồ hả, có phải là mua được thứ gì không?” Thái Mỹ Giai mặt đầy ý cười, ôn hòa nói.

“Đúng vậy.

” Tô Tình gật đầu nói: “Mới vừa về chưa được bao lâu.

”“Cuộc sống này của cậu cũng quá là để cho người ta hâm mộ rồi đó, cậu nhìn tớ hôm nay bận rộn cả một ngày, thật sự là tay cũng làm đến tróc da rồi.

” Thái Mỹ Giai chìa tay ra, nói.


Thoạt nhìn tay cô ta rất thô ráp, dẫu sao sau khi xuống nông thôn, cô ta thật sự đúng là không thể không bận rộn, cuộc sống này đúng thật là không phải cho người sống mà!“Làm ruộng thật đúng là rất cực khổ.

” Tô Tình cũng tự cho rằng bản thân không phải là người kiểu cách gì, nhưng vừa nghĩ tới muốn cô phải đi tham gia lao động chân tay như thế nào, không cần phải nói, cô không nhịn được mà da đầu có chút tê dại.

Bởi vì làm lụng vất vả trong đồng ruộng thật sự là làm người ta quá mệt mỏi mà, không phải người bình thường có thể làm được, cô không phải sinh trưởng ở nơi đây, nhiều lắm cũng chỉ được coi là một người nửa mùa, đâu thể chịu nổi chứ?Mặc dù có thể thích ứng được với tình cảnh này, vậy cũng là vì đời trước khi còn nhỏ cô lớn lên ở nông thôn, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.

“Tớ không được tốt số như cậu, cậu cũng không cần phải làm lụng gì cả, mỗi một tháng ba mẹ đều gửi nhiều đồ tới cho cậu như vậy, nói đi nói lại, cuối cùng là hôm nay cậu đã mua được gì ở công xã? Thái Mỹ Giai nhìn cô nói.

Tô Tình biết nguyên nhân đại khái mà cô ta tới gấp gáp như vậy, là chiếm tiện nghi, mất hứng nói: “Còn có thể mua gì chứ, cũng chỉ là đi mua chút tương giấm thôi, trong nhà muốn gì cũng không có, thật là không còn cách nào mà.

”“Trước đó không phải cậu đã nói là đã tiêu hết tiền rồi sao, ba mẹ cậu lại gửi tới hả?” Thái Mỹ Giai hỏi.

Đúng lúc cô ta muốn vào nội thành ăn mấy thứ ngon, nếu như thật sự là ông Tô, bà Tô gửi tiền tới, vậy thì cô ta phải ăn ké Tô Tình thật tốt mới được!“Không có đâu, tớ đòi Vệ Thế Quốc, thiếu chút nữa là làm tớ ngượng chết rồi, tớ vẫn là lần đầu tiên mở miệng với anh đó, nhưng cũng chỉ cho tớ mấy xu thôi, Mỹ Giai à, ba mẹ tớ có thể còn phải chờ một thời gian nữa mới gửi tiền và phiếu tới, cậu không phải còn nợ tiền tớ sao, tính tổng cộng ra thì, cậu mượn của tớ khoảng mười hai đồng nhỉ? Cậu nhanh trả tớ đi chứ, bây giờ tớ nghèo lắm, tớ nghĩ đến kẹo sữa thỏ trắng mà rất thèm ăn đó.

” Tô Tình nói.


Sắc mặt Thái Mỹ Giai cứng đờ, đây là lần đầu tiên Tô Tình tìm cô ta đòi tiền đó, nhưng tính tổng lại thì thật sự đúng là con số này.

Cô ta còn tưởng rằng Tô Tình là thật sự rộng rãi, không ngờ vẫn luôn âm thầm ghi nhớ nữa đó!“Tình Tình, cậu cũng biết điều kiện gia đình tớ mà, từ khi tớ xuống thôn quê cho tới nay cũng chưa từng gửi đồ cho tớ, tớ có thể miễn cưỡng chịu đựng được là đều nhờ vào cậu cứu tế, giờ cậu lại đột nhiên đòi tiền tớ, tớ đi đâu tìm để trả cho cậu đây? Lại còn là những mười hai đồng nhiều như vậy nữa chứ.

” Thái Mỹ Giai nói.

“Tớ biết cậu không dễ dàng gì, nhưng cũng là thật lòng thật dạ coi trọng người chị em tốt cùng nhau lớn lên là cậu, bằng không sao lại cho cậu mượn bao nhiêu tiền như thế chứ? Mười hai đồng đó, tiền lương một tháng của người ta mới được bao nhiêu tiền chứ, tớ không hề chớp mắt mà đã cho cậu mượn tiền rồi.

” Tô Tình nói, đúng là phòng lửa, phòng trộm, phòng bạn thân, đây chính là bạn thân tốt của nữ phụ Tô Tình cô đó!Những tiền kia tất cả đều là cho tên sói mắt trắng mà, tên sói mắt trắng kia còn luôn muốn đẩy cô vào vực sâu vạn trượng nữa chứ, làm cho cô vĩnh viễn không thể siêu sinh!Tô Tình thầm cười nhạt, ngoài miệng tiếp tục nói: “Tính tình của tớ cậu cũng biết mà, chưa tới lúc bất đắc dĩ thì tớ sẽ mở miệng nói chuyện này với cậu sao? Tớ vừa nghĩ tới bây giờ tớ phải ngửa tay xin tiền với Vệ Thế Quốc thì cũng không có cách nào chấp nhận nổi, dẫu sao tớ cũng không có tình cảm với anh ta, cậu tranh thủ thời gian nghĩ cách để trả tiền cho tớ đi.

”Vệ Thế Quốc ở bên ngoài vừa làm ruộng xong trở về trước thời gian để lấy đồ đi bắt cá đúng lúc nghe được một câu nói này.


Chân vừa muốn bước vào cửa nhà liền dừng lại.

Cũng may là anh hoàn toàn không tin tưởng lời nói của người phụ nữ này, bằng không thật sự sẽ trở thành trò cười rồi.

Đây là nhà của anh, nhưng anh đi bây giờ, xoay người đi đến một nhà khác trong thôn để mượn cái giỏ, sau đó đi bắt lươn.

Anh thật sự là rất không muốn nhìn thấy người phụ nữ dối trá trong phòng kia, lại không nhịn được mà hối hận vì tối hôm qua đã bị kích động!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.