Thập Niên 70 Người Chồng Thanh Niên Trí Thức Của Tôi Là Tướng Quân Xuyên Tới Từ Cổ Đại

Chương 1: Chương 1



“...... Bướm bay tới hái mật hoa, em gái chải đầu là cọc nào?

Bướm bay tới hái mật hoa, em gái chải đầu là cọc nào?”

Lý Mạn phiền não nắm da đầu, vất vả lắm ba giờ sáng mới ngủ được, ai không lịch sự như vậy? Sáng sớm đã hát hò!

"Yo-"

Tiếng kêu này, gần trong gang tấc.

Lý Mạn kinh nghi chống đầu nhìn lại.

Dưới ánh đèn đêm mờ nhạt, căn phòng tầng trệt dần dần phai nhạt từ trước mắt, màu xanh lá cây trải ra, từ nông trở nên dày đặc, ánh mặt trời từ từng gốc cây chuối chiếu xuống, tiếng người, tiếng chim hót, tiếng gió, hương hoa, cả thế giới đều sống động.

Cây cối cao lớn tươi tốt chia ra hai bên, con đường nhỏ lát đá xanh đi tới một con trâu vàng già, bên cạnh có một thiếu niên cõng củi đi theo.

Một giấc mơ à? Mặt mày Lý Mạn giãn ra.

Thiếu niên nhìn dưới gốc cây chuối, một cô gái bên cạnh nước suối rửa rau, mở miệng hát: "Ai ~ hồ điệp tuyền nước trong vừa trong, ném một tảng đá thử nước sâu, có lòng hái hoa sợ có gai, bồi hồi tâm bất định.”


"Ha ha. Tiểu Mao, Tiểu Mạn ăn mặc chải đầu, cũng không phải là chờ cậu đâu.”

"Tôi biết chị Tiểu Mạn đang chờ ai." Tiểu Mao cười chỉ phía sau, "À, người đó không phải tới rồi à.”

Người đàn ông cao lớn mặc quân phục lục cửu thức, tay cầm bao bọc, không để ý đến ánh mắt ngượng ngùng, hay trêu ghẹo của một đám thiếu nữ, vòng qua trâu già, nhàn nhạt quét mắt Tiểu Mao, đi về phía dòng suối.

Thấy rõ người tới, một người phụ nữ búi tóc nhẹ nhàng, mặc áo khoác màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo nhung đen, trừng mắt nhìn Tiểu Mao, trách mắng: "Đừng nói bậy, Tiểu Mạn đã lập gia đình rồi, có quan hệ gì với Thanh niên trí thức Hà.”

"Anh Thiệu Huy!" Thiếu nữ ở bên cạnh cách đó vài bước, hai tròng mắt đột nhiên sáng lên, bỏ lại quần áo trong tay, nhảy dựng lên, chạy về phía thanh niên.

Dáng người cô gái xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, giữa hai hàng lông mày có một vết bớt hình tròn, hình như đậu đỏ, đỏ thẫm như máu, buộc tóc thêu hoa rủ xuống màu tuyết trắng, đón gió phất phới, áo sơ mi trắng, khảm vai màu đỏ, xuyên qua giữa non xanh nước biếc, tựa như một con chim khổng tước, bay về phía thanh niên.

Trong đầu Lý Mạn lại ầm ầm một tiếng, nhớ tới, trước đó trong quán cà phê có một quyển sách do thiếu nữ hàng xóm đề cử.

"Chị ơi, rảnh rỗi chị nhất định phải đọc nhé, pháo hôi trong sách, giống như chị, trên lông mày đều có một vết bớt đỏ thẫm, dung mạo miêu tả cũng khá giống đó..." Thiếu nữ bưng ly cà phê, bánh ngọt nhỏ, dời đến phía đối diện Lý Mạn, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại di động, "Lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt to sáng ngời trong suốt như nước... Chậc chậc! Mô tả này, đủ thô t ục!”

Cô gái nói xong, thấy Lý Mạn nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng trên cửa sổ, ngượng ngùng cười, chỉ điện thoại di động, "Em nói sách, không phải nói chị. Chẳng qua," Cô gái chống bàn kề sát vào vài phần, đánh giá ngũ quan của cô nói, "Còn chưa nói, dung mạo này hình như là viết về chị. Chị ơi, bạn thân chị có viết tiểu thuyết không?”

Lý Mạn cười lắc đầu, nhìn cô gái tựa như nhìn thấy mình thời niên thiếu, đối với cái gì cũng tràn ngập sức sống và trí tưởng tượng vô tận.

"Thật sự không phải sao? Tôi mới vừa nghe bà chủ gọi chị là —— Lý Mạn. Bia đỡ đạn trong cuốn sách này... Cũng gọi là Lý Mạn.”


"Mạn" cũng không phải là chữ quái gở gì, dùng làm tên rất nhiều. Lý Mạn lơ đãng nhếch khóe miệng.

Cô gái cho rằng Lý Mạn không tin, lướt điện thoại di động, đẩy tới trước mặt cô, điểm hai chữ nói: "Chị nhìn, chị xem, có phải là 'Lý Mạn' khônh?”

Lý Mạn nhìn hai chữ ngay sau tên, kinh ngạc nhíu mày: "Cô gái bạch tộc!”

"Đúng vậy, Bạch tộc, chị gái không phải cũng vậy chứ?"

Lý Mạn cười cười, không nói có, cũng không nói không.

Cô gái xem thành mặc định, phấn khích nói: "Wow! Vậy quê hương của chị, không phải cũng là Tây Song Bản Nạp có khổng tước, voi rừng và phượng vĩ trúc chứ?”

Lý Mạn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảnh giác nhàn nhạt, hơi hối hận mới nãy đáp lại.

"Thật đúng à!" Cô gái một lần nữa coi sự im lặng của cô là mặc định, hét lên một cách sợ hãi, "Trời ơi! Chị gái, chị thật nên điều tra người bên cạnh, đây dường như viết về chị. Em nói với chị, tác giả của quyển sách này tam quan siêu có vấn đề, nếu không phải hứng thú với miêu tả về Tây Song Bản Nạp trong sách, em mới không đọc nó đâu.”

Lý Mạn không để ý nâng ly cà phê lên uống một hơi cạn sạch, khép sổ tay lại, chuẩn bị rời đi.

"Chị gái đừng không tin, người bây giờ, trong lòng âm u, hâm mộ ghen tị hận ai, sẽ âm thầm chọc chọc gây chuyện nhiều lắm. Hơn nữa, ngộ nhỡ một ngày nào đó chị bị xuyên vào truyện này thì làm sao bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.