“Cái này thì có gì đâu, để mẹ tìm cái hũ nhỏ chia cho con một ít, con đem về xem thử, không ăn uống gì thì sao mà được.
” Bà cụ Cổ chau mày vội nói.
“Vâng, làm phiền mẹ quá.
À, Tiểu Na lại đây, đây là bác gái cho cháu, cháu thử xem.
” Cổ Thành Lễ lấy ra một cái áo sơ mi kiểu nữ, cười nói với Cổ Na.
Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến bất chợt căng thẳng, Vương Ngọc Hoa này ra tay thật hào phóng, điều này cho thấy rõ bọn họ keo kiệt, Cổ Na đến nhà họ Cổ, bọn họ còn chưa cho được món quà gặp mặt nào.
Bà cụ Cổ ra hiệu Cổ Na cứ yên tâm nhận lấy, Cổ Na nói cảm ơn rồi ôm lấy cái áo, ánh mắt tò mò sờ qua.
Sau khi Cổ Thành Lễ bị Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân kéo ra ngoài nói chuyện, bà cụ Cổ đã bảo Cổ Na về phòng thử đồ rồi ngủ sớm.
Sau khi Cổ Na đi, bà cụ mới nhìn Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến đang hơi mất tự nhiên rồi nói: “Mấy đứa cũng đừng nghĩ nhiều, thằng ba cũng coi như đã ra ở riêng rồi, hai vợ chồng nó đều là công nhân, hiển nhiên cuộc sống sẽ tốt hơn so với thằng cả và thằng hai, mấy đứa đối xử với Tiểu Na cũng không tệ, không cần phải để ý mấy cái này đâu.
”Mẹ chồng và con dâu nhà họ Cổ bao nhiêu năm nay sống hòa thuận cũng không phải là không có lý do, nước trong bát của bà cụ Cổ tuy nói không phải là đầy, nhưng cũng không thiếu đi đâu được, đối xử với các con dâu đều bình đẳng.
Hiểu được ý trong lời nói của mẹ chồng, Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến vội gật đầu, bày tỏ bọn họ sẽ không để tâm đến chuyện vụn vặt.
Cổ Na trở về phòng thay sang chiếc áo mới, chiếc áo này có màu trắng, chắc chắn không thể mặc lúc làm việc được, trong phòng này cũng không có gương nên không thể soi xem như thế nào.
Cổ Na cởi áo ra, cẩn thận gấp lại bỏ vào trong tủ.
Sáng sớm hôm sau, Cổ Thành Lễ cầm theo dưa muối mà bà cụ Cổ đã chuẩn bị để đem lên thị trấn, ông ta còn phải đi cho kịp giờ làm nữa.
Hôm nay Cổ Na không xin vắng nên cũng đi làm, trên đường nghe thấy không ít người nói chuyện lợn rừng, cô nhớ đến mùi vị của món thịt tối hôm qua, lập tức không nhịn được mà nuốt nước bọt, Cổ Hành Vũ thấy được hành động của cô nên phì cười.
Cổ Na cũng không ngại mà hỏi: “Chẳng lẽ anh hai không muốn ăn thịt hả?”Cổ Hành Vũ yên lặng, ăn thịt ư? Tất nhiên là nằm mơ cũng muốn rồi!“Khụ khụ, đợi đi, sớm muộn gì con lợn rừng này cũng thành thịt trong bụng chúng ta, dù không bắt được, đợi thời tiết ấm hơn, chúng ta có thể đi bắt rắn với một số thứ khác nữa.
”Nông thôn nhiều rắn cỏ, lúc trời nóng, bọn chúng đều sẽ bò ra khỏi hang để sưởi nắng, trong lúc bọn nó đang tận hưởng, bọn họ sẽ ra tay, nướng lên là ngon nhất.
Cổ Na lập tức tràn đầy mong đợi, khi làm việc luôn nhìn về phía khe đá hoặc bụi cỏ, sợ rằng sẽ bỏ lỡ “thịt”.
Trong lúc mọi người vẫn đang bàn tán không ngớt về lợn rừng, bỗng có người từ trấn xông đến hét lớn với đại đội trưởng Lưu: “Đại đội trưởng! Còn ba ngày nữa sẽ có thanh niên trí thức mới đến, trấn trưởng bảo ông ba hôm sau đến cổng trấn đón!”Lời này khiến những người đang làm việc đều đứng thẳng lên, Cổ Na cũng nhìn qua.
“Cái gì nữa?! Lại tới hả?!” Đại đội trưởng Lưu gào lớn, người báo tin gật đầu giống như chết lặng, anh ta lần lượt báo tin cho các thôn suốt cả quãng đường nên sớm đã nghe nhiều rồi.
“Sao lại đến nữa vậy?”“Đúng vậy, khó lắm mới khiến đám thanh niên trí thức cũ ổn định, bây giờ lại đến, lần này tôi nói trước, tôi không chịu hướng dẫn chúng làm việc đâu, đứa nào đứa nấy giống như gà con, đạo lý thì đầy nhưng lúc làm việc lại chẳng bằng mấy đứa bảy tám tuổi ở đây.
”“Chính xác, có điều nếu là mấy cô thanh niên trí thức thì tốt.
”“Hứ, nằm mơ đi, đội sản xuất chúng ta bao nhiêu năm nay cũng chỉ có mỗi hai cô thanh niên trí thức thôi, còn đâu toàn là các trai trẻ.
”“Chẳng phải tôi chỉ đang nghĩ thôi sao? Với lại hai cô thanh niên trí thức đó cũng lấy người trong thôn ta rồi, tôi còn chưa lấy vợ mà.
”Cổ Na nhìn người thanh niên đang nói chuyện bị một người đàn ông khác đánh cho mấy cái: “Với cái đầu ngơ ngơ của cậu mà còn muốn lấy thanh niên trí thức, nằm mơ đi!” Cổ Na cúi người tiếp tục làm việc.
Thanh niên trí thức? Là những người có kiến thức, có văn hóa ở thành phố đi về nông thôn trợ giúp trong thời kỳ cách mạng của hành tinh cổ đại đó ư?….