Trên sườn núi cũng không có mấy người nhưng họ đều bị câu nói này dọa sợ bỏ hết củi trong tay vừa chạy về thôn vừa lớn giọng hét: “Lợn rừng tới! Lợn rừng tới! Đại đội trưởng lợn rừng tới!”Bà cụ Cổ và bà cụ Lý còn chưa về tới nhà đã thấy có người chạy từ con đường sau núi ra, nghe những lời họ gào thét, bà nhớ tới ban sáng Cổ Na với mấy đứa khác bảo muốn lên núi thì hai mắt lập tức trợn ngược ngã ngồi xuống đất.
Bà cụ Lý cũng bị dọa sợ nhưng thấy Bà cụ Cổ ngã xuống bà lại bình tĩnh hơn một chút, lớn tiếng gọi Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến, hai người đứng không xa nhà họ Cổ là bao vì thế rất nhanh sau đó, âm thanh đến từ bên ngoài này đã làm náo loạn cả thôn.
Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến chạy đến đỡ bà cụ về nhà mới biết tin trên núi có lợn rừng, thân thể hai người lảo đảo, đồng thời nghĩ thôi xong rồi.
Đại đội trưởng Lưu nhanh chóng tập hợp người ra sau núi chờ.
“Đại đội trưởng, mấy thằng nhóc đấy bảo là lợn rừng chạy xuống núi nhưng với tốc độ của lợn rừng thì chắc là xuống tới rồi mới đúng chứ.
”“Đúng vậy, sao không có động tĩnh gì cả?”Vẻ mặt đại đội trưởng Lưu nặng nề nhìn về phía đường lên núi: “Trên núi còn mấy đứa nhỏ nhà họ Cổ, lợn rừng còn chưa chạy xuống, chỉ sợ là! ”Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân đang vội vã chạy tới suýt chút nữa là té sấp mặt trên đất.
Sắc mặt mọi người cũng vì thế mà trở nên nặng nề hơn.
Lợn rừng còn chưa xuống núi sợ là đang đạp lên cơ thể của mấy đứa đó.
Cổ Thành Trung lau mặt, ông ta kéo tay Cổ Thành Nhân đang hốt hoảng bên cạnh, khàn giọng nói: “Em hai, em nhớ phải hiếu thuận với cha mẹ đấy.
”Cổ Thành Nhân vẫn chưa kịp phản ứng thì Cổ Thành Trung đã trực tiếp cầm cây cuốc sau lưng chuẩn bị lên núi.
“Cản anh ấy lại!”Đại đội trưởng Lưu biến sắc gấp giọng quát, mọi người xung quanh nhanh chóng kéo Cổ Thành Trung lại.
“Anh Cổ, anh phải nghĩ cho vợ và mẹ anh nữa chứ!”“Có khi bọn nhỏ trèo lên cây trốn rồi đấy!”“Đúng đúng đúng, anh Cổ này anh! ồ, có người xuống!”Cổ Thành Trung và đại đội trưởng Lưu mặc kệ người xuống là ai, chỉ chăm chăm chạy lên trước, Cổ Thành Nhân cũng đuổi theo ngay sau.
“Hành Lôi! Tiểu Na bị sao vậy? Anh cả anh hai con đâu?”Cổ Thành Trung thấy hai người Cổ Hành Lôi thì sắc mặt dễ nhìn hơn chút nhưng sau đó không thấy hai đứa con trai mình đâu, sắc mặt lại chuyển thành màu trắng.
Cổ Thành Nhân trực tiếp chuyển Cổ Na từ trên người Cổ Hành Lôi sang người mình, lúc này mặt Cổ Hành Lôi đầy mồ hôi, anh ta nghe thấy câu hỏi của Cổ Thành Trung thì thở dốc nói: “Anh cả anh hai còn trốn trên cây ấy.
”Đại đội trưởng Lưu giữ Cổ Hành Lôi lại hỏi: “Có bao nhiêu con lợn rừng?”“Một con, đã chết, chỉ sợ mùi máu tanh sẽ dẫn những con khác tới, đội trưởng chúng ta phải mau chóng lên núi kéo con lợn rừng đó về.
”Cổ Hành Lôi nhìn nhìn Cổ Na sau đó nói dối chuyện mình thấy ba con thành một con, trên đường đi, Cổ Na đã nói với anh ta rất nhiều lần, hai con bỏ đi kia sẽ không quay lại, ngẫm nghĩ một hồi Cổ Hành Lôi vẫn chọn tin lời Cổ Na.
Nghe xong lời anh ta nói, đại đội trưởng Lưu cũng không kịp hỏi con lợn rừng đó chết như thế nào chỉ vội vàng gọi người lên núi, Cổ Hành Lôi đề xuất để mình dẫn đường còn Cổ Na sẽ để cho Cổ Thành Nhân cõng về.
Cổ Na nằm sấp trên lưng Cổ Thành Nhân, cô áy náy nhìn các thôn dân đang lên núi.
Cô thật sự không nên nhất thời xúc động.
Nhất định phải luyện tinh năng cho tốt mới được.
Bà cụ Cổ, Chương Xuân Hoa và những người khác thấy Cổ Na được đưa trở về thì vội vàng đặt cô lên giường, sau khi nghe Cổ Thành Nhân nói rõ mọi chuyện, bà cụ Cổ mới biết con lợn rừng đó đã chết, nỗi lo trong lòng cũng vơi đi nhiều, chỉ mong mọi người có thể bình an trở về.
“Đừng đoán mò nữa, mau uống ít nước đường đi.
”Bà cụ Cổ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Cổ Na, bà cụ cho cô uống một bát nước đường sau đó lại cạo gió cho cô.
Vành mắt Cổ Na đỏ ửng, giọng khàn khàn: “Bà ngoại ơi, sau này cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bà.
”Bà cụ Cổ dụi mắt, đáp một tiếng.
Cổ Na cười cười bắt lấy tay bà cụ Cổ, chẳng bao lâu sau cũng ngủ mất.
Cũng sắp đến giờ ăn trưa nhưng cả bà cụ Cổ lẫn Chương Xuân Hoa đều không có tâm trạng nấu cơm, ông cụ Cổ ngồi trong sân rít từng đợt thuốc lá sợi.
Lúc Lưu Phân qua thăm Cổ Na thì cô vẫn chưa tỉnh.
An Hi Hạo đứng trước cửa nhà họ Cổ một lúc lâu, lúc vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng khóc của Chương Xuân Hoa từ bên trong truyền ra, anh hạ tay xuống mấp máy môi rồi lại rời đi.
.