Người con dâu Lưu Tú Vân trong lòng có chút khó chịu, hai đứa con trai Truy Tử cùng với Quân Tử hôm nay đi học không ở nhà, nói cách khác, trứng hôm nay đều là của con cả và con thứ ba.
Đứa trẻ của mình không ăn trứng cũng không nói gì, cô em chồng Đổng Giai Tuệ lớn như thế rồi vẫn còn ăn, cái này khiến cho Lưu Tú Vân hết sức tức giận.
Thật ra thì Đổng Giai Tuệ về nhà mẹ, trong lòng Lưu Tú Vân cũng có chút ý kiến, chỉ là kiềm lại trong lòng không nói ra.
Vừa mới bắt đầu, cô cũng cảm thấy người phụ nữ ly hôn bị chồng đuổi cũng rất đáng thương, cô cũng rất yêu quý cô em chồng, sau đó Đổng Giai Tuệ nhảy xong, hấp hối được người ta cứu trở lên, Lưu Tú Vân liền đồng cảm với cô.
Nhưng trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng tuân theo quy luật "Vật cực tất phản, doanh mãn tắc khuy"*, khi mà sự đồng cảm đến cực điểm, liền bắt đầu đi xuống.
(*nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.)
Người so đo như cô tạm thời coi như dáng vẻ hào phóng bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn so đo, Lưu Tú Vân trong lòng nghĩ là, dựa vào cái gì mình cả ngày ngoài ruộng kiếm công phân nhưng một miếng trứng gà cũng không được ăn, Đổng Giai Tuệ mới qua một lần cửa tử, suốt ngày nằm trong nhà, chuyện gì cũng không làm, còn được ăn uống đàng hoàng, bồi bổ, chính là cả đại đội sản xuất đạt được mười sáu công xã cũng không có chuyện này.
Cũng không thể trách Lưu Tú Vân so đo, bởi vì cuộc sống của mọi người đều quá khó khăn.
Trong mười năm qua, các vùng nông thôn trên toàn quốc đều đang thực hiện phong trào ‘Nông nghiệp mô phỏng theo nông trại lớn’, nông thôn ăn cùng nồi cơm lớn, mỗi nông dân là một xã viên, phải tham gia lao động để kiếm điểm công.
Phân chia công việc cụ thể như thế nào để được tính điểm là do các đội sản xuất tự quyết định, một ngày lao động tính mười điểm công, dựa vào giới tính khác nhau ở các độ tuổi khác nhau mà phê duyệt điểm công khác nhau.
Đây là một thời đại trăm phế chờ hưng thịnh, đất đai cằn cỗi, năng suất thấp, dân cư lại nhiều. Sau khi các đại đội thu lương thực xong còn phải giao công, sau khi giao công xong thì đống lương thực còn lại mới có thể dựa theo số điểm công của mỗi xã viên mà tiến hành phân chia lương thực.
Con dâu trẻ tuổi như Lưu Tú Vân, không làm được công việc nặng nhọc, một ngày làm sáu, bảy công việc, mỗi công việc được chia sáu xu, đây là nhờ thôn Đại Vũ vừa có núi vừa có biển, hằng năm ngoại trừ lương thực ra, còn có một vài động vật trên núi, cá tôm dưới biển có thể mang đến xã cung ứng và tiêu thụ đổi lấy tiền.
Điểm quan trọng nhất là, cuối năm, khi phân chia lương thực còn phải trừ tiền khẩu phần lương thực, còn lại mới có thể chia cho mọi người, bởi vậy nhà nào nhà nấy đều khốn khó, đừng nói ăn trứng hay ăn thịt, có thể ăn no cơm thôi cũng đã là chuyện cực kỳ khó khăn.
Mỗi ngày ba con gà mái trong nhà sẽ đẻ ba quả trứng gà, điều kiện nhà họ Đổng cũng không tệ lắm, không đến mức phải lấy trứng gà bán đổi lấy tiền. Ngoại trừ con dâu đang ở cữ và mấy đứa trẻ nhỏ, ngẫu nhiên mọi người trong nhà cũng có thể ăn một bữa trứng gà chiên.
Nhưng trên dưới nhà họ Đổng cũng tầm mười người, một ngày ba quả trứng nhất định là không đủ ăn, Lưu Tú Vân nhớ rõ lần mình ăn trứng gà gần nhất chính là một tháng trước.
Cô ta còn biết, mấy ngày nay, từ ngày em chồng nhảy sông được cứu về, mẹ chồng lén lút nấy cho Đổng Giai Tuệ không ít đồ ăn, trứng gà, mì trắng, đường nâu vân vân... Cũng sắp bằng đãi ngộ của người đang ở cữ luôn rồi.
Cho dù trong lòng Lưu Tú Vân có ý nghĩ nhưng cô ta cũng không ngu, không thể biểu hiện ra ngoài mặt ngay trước mặt người trong nhà, nhiều lắm cũng là về phòng lải nhải vài câu với chồng, bởi vậy thoạt nhìn cô ta cũng không có bao nhiêu khác thường.
Mà phải nói, ba con dâu nhà họ Đổng từ vẻ ngoài tới nhân phẩm đều không kém. Con dâu lớn Chu Ngân Nga và cô con dâu thứ ba Triệu Lệ Quyên, khi còn ở nhà mẹ đẻ đều là làm chị lớn, tính tình biết nhường nhịn. Mà Lưu Tú Vân ấy à, ở nhà mẹ đẻ không phải lớn cũng không phải nhỏ, mấy đứa nhỏ ở giữa thường xuyên bị cha mẹ bỏ qua, hơn nữa điều kiện nhà mẹ đẻ cũng không tốt lắm, khi còn bé cô ta sống quá khổ sở, chịu đói, chịu ghẻ lạnh, bởi vậy lòng tính toán được mất càng nặng, cũng càng thêm để ý tới việc ăn mặc.
...
Sau khi sức khỏe của Đổng Giai Tuệ tốt hơn, mỗi ngày đều ở nhà giúp làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm, cho gà ăn, dọn dẹp ruộng rau.
Hôm nay, đứa cháu thứ hai, Chùy Tử mang theo mặt mũi bầm dập về nhà, trên quần áo còn có một lỗ lớn, bông bên trong cũng đều rơi ra ngoài. Lưu Tú Vân vừa nhìn thấy đã tức giận không chịu nổi, cái áo khoác này mới làm vào dịp Tết, tính kỹ thì cũng chỉ mới mặc hơn một tháng, thế mà đã bị Chùy Tử làm thành thế này!
Cô ta đen mặt lấy một cây gậy từ trong nhà bếp ra, đuổi theo Chùy Tử đòi đánh nó.
“Cái thằng nhóc thúi này, sinh ra chính là để đòi nợ mà, một ngày không bị đánh thì sẽ ngứa da có phải không hả, xem tao có đánh gãy chân mày hay không!”