Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 105



"Đó còn không phải là do muốn xứng với anh hay sao." Mắt cô sụp nhẹ xuống, màu đào trên đôi má cũng trở nên đậm hơn một chút: "Mắt thẩm mỹ của em cũng cao lắm đó."

Cô qua đây cũng sắp ba tháng rồi, tuy là người từng gặp qua không nhiều, nhưng mà ít nhất cũng không có ai có thể hơn được Lục Vân Dương.

Lục Vân Dương cười mỉm, đưa hộp son trong tay lên: "Cho nên lần này cho Lâm Lệ Phương xong sau này thì đừng làm nữa."

Anh bỗng nhiên đổi qua chủ đề khác, Ngọc Đào ngơ người trong giây lát: "Tại sao vậy chứ?"

"Như vậy quá nguy hiểm." Người đàn ông cất món đồ lên rồi chầm chậm nói: "Nếu mà bị người ta thưa kiện, thì em sẽ phải đi lao động cải tạo đó, anh không muốn em có chuyện gì không hay."

"Vậy thì không để người khác phát hiện." Ngọc Đào trừng mắt nhìn anh, trước khi làm việc này sao cô có thể không biết rủi ro của nó được chứ, nhưng trước mắt có cách kiếm được nhiều tiền, thì chỉ có thể làm vậy thôi: "Kiếm tiền thì chỗ nào không có rủi ro chứ?"

"Có." Lục Vân Dương nói một cách dứt khoát: "Nếu như em thật sự thích làm việc này, anh có quen với một người trong nhà máy hoá chất, đến lúc đó giới thiệu cho em biết."

"Sau này đừng mạo hiểm đi làm những việc chui như thế này nữa"

Tin này nghe có vẻ hơi khó tin, Ngọc Đào không phản ứng một hồi lâu: "Nhà máy hóa chất?"

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, Lục Vân Dương đưa tay nhẹ nhàng vuốt mũi cô một cái: "Đúng vậy, cao Tuyết Hoa mà chỗ chúng ta bán đắt nhất là sản phẩm được sản xuất từ nhà máy của học đó, son môi cũng có bán”"

"Nếu em làm những món như vậy phải có giấy phép của họ, nói không chừng sau này hàng của em còn có thể xuất hiện trong trung tâm bách hoá đó, lúc đó em còn có thể làm việc trong đó."

Cho dù không biết những việc anh miêu tả sau đó có thể xảy ra hay không, nhưng Ngọc Đào cảm thấy, những lời vừa nãy anh nói đúng thật là tin tốt nhất mà hôm nay mình nghe được.

Cô cũng không muốn làm mua bán chui như vậy, rủi ro cao không nói, thu nhập cũng không hề ổn định, nếu như thật sự có thể như anh nói, sau này cô chẳng phải sẽ trở nên giàu có sao?

Ngọc Đào liên đi qua nhìn vào người đàn ông, cười tươi hỏi rằng: "Vì vậy anh có thể giúp em được không?"

Đôi môi căng mọng hồng đào đã gần trong gang tấc, Lục Vân Dương bước lên phía trước trong vô thức, cắn một cái như là chuồn chuồn chạm vào nước, nhếch môi cười một cái: "Anh không giúp vợ mình, thì giúp ai nữa?"

Ánh mắt anh sâu thẳm, sóng mũi cao, lúc cười mỉm ngũ quan sâu lắng trở nên rất ôn hoà, khiến anh trông có học thức hơn một chút.

"Ai là vợ của anh chứ?" Ngọc Đào mắt mở không lên, miệng nói lớn với giọng điệu bướng bỉnh: "Chúng ta đã hủy hôn rồi đấy."

Lục Vân Dương nhướng mày, ánh mặt vô tình rơi trúng bờ ngực của cô, nghĩ đến ngày hôm đó những lời nói khi mà cô tỉnh lại đòi mình phải chịu trách nhiệm, giọng của anh vô cùng điềm đạm: "Trước đây lúc em nói anh phải chịu trách vì đè lên ngực của em thì đâu có nghĩ như vậy."

Ngọc Đào:...

Cô có từng nói qua sao?

Chắc chắn là không có!!! Ngực của cô gái đầy đặn, chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ khiến cho người ta ghi nhớ lấy nó không quên, quả tim bên trong lòng ngực của Lục Vân Dương như là bị cái gì đó bắn một cái mạnh vào, đau đến nhảy lên: "Hơn nữa em thường hay bị nhức đầu nặng ngực khó thở chân lại còn yếu nữa, anh là bác sĩ, em không tìm anh làm chồng thì còn muốn tìm ai nữa?"

Người mà trước đây luôn rất nghiêm túc, đem những lời mình từng vô tình dễ dãi nói ra nói lại một cách chuẩn mực, Ngọc Đào cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nói không chừng anh còn có thể sẽ đem chuyện "Âm dương trung hợp" trước đây ra nói luôn.

"Em biết rồi!" Đuôi chân mày của cô nhướng lên một cái, đôi môi căng hồng của cô đã chặn lại miệng anh, khàn giọng mà nói rằng: "Anh cứ nhiều chuyện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.