Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 109



Ngọc Đào thật sự rất thích chiếc đầm màu này, mặc lên lúc này, màu này sẽ không quá nổi bật, cũng trông không quá quê mùa, hơn nữa còn là đầm dài, cô rất thích!

Nhưng phải nói làm sao đây? Mắt thẩm mỹ của người đàn ông này quá khác biệt so với cô?

Sau khi dây dưa một hồi, cô đổi một chiếc đầm khác: "Vậy cái này thì sao?"

Lục Dương tỏ vẻ trầm đoán một hồi, lại xem giúp cô một lân nữa.

Chiếc đầm màu hồng phấn này, tay áo không còn quá ngắn nữa, vấn đề là chiếc đầm này chỉ dài vừa qua đầu gối, có lẽ là ai mặc cũng đều sẽ như vậy, đôi chân thế nào cũng sẽ bị người ta nhìn thấy hất.

"Bình thường." Anh ta nói với giọng hời hợt, cũng đánh giá chiếc đầm này không cao.

Ngọc Đào cảm thấy màu sắc của chiếc đầm này thật sự là rất đẹp, nhưng quả thật như anh ta nói vậy, kiểu dáng tâm thường, cho nên cô lại thay một chiếc đầm khác.

"Vậy cái này thì sao nào?" Cô ướm thử một cái.

Lục Vân Dương nhìn qua một cái, chất vải màu trắng này, rất mỏng, nếu mà không mặc thêm gì bên trong nữa, nhất định sẽ bị thấy được hết bên trong, anh đánh giá một lần nữa chiếc đầm này bằng hai chữ bình thường.

Ở đây thật sự rất nhiều quần áo, nhưng đầm thì lại rất ít, Ngọc Đào lựa chọn một hồi lâu nhưng đều bị người đàn ông chê bai, trong lúc tức giận, cô chỉ vào từng dãy quần áo đang được treo lên, nói to rằng: "Vậy anh thấy cái nào đẹp thì em thử cái đó vậy!" Lục Vân Dương nhìn một lượt qua dãy quần áo quyết định chọn một chiếc đầm dài màu đỏ, ho nhẹ một tiếng, nói với nhân viên bán hàng rằng: "Cứ cái này đi, lấy xuống xem thử nào."

Loại đầm đỏ như chiếc đầm này đều không phải hàng gì đặc biệt, bình thường khi người ta kết hôn một là tự mình may, hai là mua những loại như thế này, vì vậy mà kiểu đầm này luôn được bày bán ở đây.

Nhân viên bán hàng cười mỉm, lập tức lấy ngay xuống.

Ngọc Đào nhìn thấy màu của chiếc đầm này, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, người đàn ông này sao lại quê mùa như thế chứ?

Bình thường ai mà lại đi mặc chiếc đầm màu đỏ rực như vậy!

Càng đâu phải là đang gấp rút chuẩn bị kết hôn!

Nhìn thấy cặp chân mày của cô nhíu lại, gương mặt tỏ vẻ không được vui, Lục Vân Dương nhướng mày một cái, hạ giọng nói rằng: "Chiếc đầm này, em mặc lên nhất định sẽ trở nên đẹp nhất."

“Gì vậy chứ, cái này... Ngọc Đào lập tức nói một tràn, sau đó từ từ nhìn người đàn ông, chớp mắt một cái.

Giống như là vừa nghĩ ra trò gì thú vị vậy, cô liền cười phá lên, câm lấy chiếc đầm từ từ đi về phía người đàn ông.

Sau đó một hồi, cô quay về phía người đàn ông ngoắc ngón tay một cái, ám chỉ kêu anh cúi người xuống.

Lục Vân Dương cứ vậy mà làm theo, cúi nhẹ người xuống.

Ngọc Đào cười rồi chạy đến bên anh, dùng môi hôn lên mặt anh ta một cái, giọng thanh thoát nói: “Anh nói nhảm gì vậy chứ, em không mặc quần áo mới là đẹp nhất.

Giọng nói cô tựa như mang theo móc câu, câu dẫn người đàn ông không cầm nổi lòng nghĩ đến dáng vẻ cô nằm trên giường thân không mảnh vải, để lộ ra cơ thể xinh đẹp...

Sức công kích của hình ảnh trong tưởng tượng đó quá lớn, Lục Vân Dương bỗng trở nên tỉnh táo, lùi vê sau hai bước, gò mà cũng nóng râm ran lên.

Ngọc Đào chăm chú quan sát vẻ luống cuống hiện lên trên mặt anh, ngay sau đó liền tiến lên, ánh mắt đầy ý cười dồn hỏi: "Anh nói xem có phải không?"

Xung quanh người qua kẻ lại, người bán hàng kia lại cứ nhìn chằm chằm vào anh, Lục Vân Dương khẽ nuốt nước miếng, ừ một tiếng nhỏ xíu gân như không thể nghe thấy được.

Nhưng anh cũng không cam lòng yếu thế, nhìn chằm chằm ánh mắt ranh mãnh của cô gái, trâm giọng nói: "Nhưng bộ trong tay em cũng rất đẹp."

Người bán hàng mặc dù không biết hai người vừa nói cái gì nhưng mắt cô ta thì rất tinh, vừa nhìn là đã biết người đàn ông này muốn kết hôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.