Buổi chiều còn có ca trực, ăn sáng xong anh dắt xe đạp ra khỏi nhà, nghĩ đến Ngọc Đào, anh lại lén quay xe rẽ vào lối nhỏ đến nhà họ Tô.
Chẳng bao lâu sau anh đã đến nơi, cửa sổ phòng Ngọc Đào mở rộng, thế nhưng cô lại không ở trong phòng.
Vốn cứ ngỡ người nhà họ Tô đều đã đi làm cả rồi, thế nhưng nghe kỹ thì hình như trong phòng có tiếng ai đang quở trách Ngọc Đào.
Bên này, một nhóm người đang đứng trong nhà họ Tô.
"Cháu còn muốn lừa ai?" Bà nội Tô đỏ mắt nhìn Tô Ngọc Đào, tức đến mức sắp bùng nổ: "Hai chiếc váy đắt như này, cứ coi như cháu bỏ tiền ra mua đi, thế phiếu đó ở đâu ra?"
"Thật sự là cháu mượn của bạn." Tô Ngọc Đào nói lại một lần nữa.
Mới sáng sớm, bà nội Tô đã vào phòng gọi cô dậy, nhưng không ngờ lại bị bà phát hiện ra bộ quần áo mới vẫn chưa kịp thu.
Bà nội rất tinh, vừa nhìn phát đã biết ngay giá trị của bộ quần áo này.
Bà nội cho rằng Ngọc Đào trộm tiền và phiếu, hoặc thực hiện giao dịch xấu ở chợ đen nên mới truy hỏi đến cùng.
Sau khi Ngọc Đào giải thích một lần nữa, bà nội vẫn không tin.
"Cháu nói xem, rốt cuộc người bạn đó là ai2" Bà nội Tô tức giận quát: "Người bạn nào hào phóng đến mức cho cháu mượn nhiều tiền như vậy để mua quần áo?"
"Chỉ là một người bạn thôi, bà không biết đâu." Ngọc Đào muốn trực tiếp nói với họ phiếu đó là của Lục Vân Dương, nhưng cô lại sợ bà nội không tin, ngược lại bà nội còn chuyên tâm canh chừng mình và Lục Vân Dương, bắt hai người duy trì khoảng cách.
"Không quen biết thì cũng nói tên, nhà ở đâu." Bà nội Tô lạnh lùng nói.
Tuy bà nội rất muốn tin tưởng cháu gái mình, nhưng hai chiếc váy này ít nhất cũng phải sáu đồng, năm thước vải, hai thứ này không hề rẻ, bà nội nhất quyết thu lại.
Cô nói là tiền của mình, mượn phiếu của bạn, nhưng không nói rõ rốt cuộc là bạn nào, bà nội muốn tin cũng không thể tin được.
Ngọc Đào buông xuôi mí mắt, không nói gì.
Bà nội Tô thấy cô không nói không rằng, trong lòng càng tức giận hơn.
Vốn tưởng cô cháu gái này yên ổn được mấy hôm sau khi hủy hôn, bà nội còn mừng thâm trong lòng, ai ngờ vẫn hệt như lúc trước!
"Bây giờ cháu không làm ầm làm ï nữa, bắt đầu lén lút làm chuyện xấu đúng không hả?" Bà nội lại tức giận nói.
"Cháu không làm việc xấu." Ngọc Đào ngước mắt lên, thấp giọng nói: "Cháu giải thích rồi, là bà nội không tin cháu.
Cho dù cháu có nói người bạn kia là ai, bà cũng cảm thấy cháu đang nói dối."
"Đúng đấy, mẹ" Trịnh Xuân Linh cũng không biết con gái mình lấy hai chiếc này từ đâu ra, nhưng bà sẵn sàng tin tưởng Ngọc Đào: "Ngọc Đào nhát gan, hai chiếc váy này lại không hề rẻ, sao nó có thể làm chuyện xấu được ạ?"
"Chắc chắn chị không nói dối đâu ạ" Nhìn bà nội đang bực tức, Tô Ngọc Thanh cũng không kiêm chế được, lên tiếng: "Cháu biết chị có tiền, chị mua được."
Tô Ngọc Thanh biết trước đây chị đã tiết kiệm phí sinh hoạt, nên đây đích thị là tiền tích cóp của chị, chị nói chị mượn phiếu mua vải thì chắc chắn là mượn rồi.
"Hai đứa đừng nói giúp nó." Bà nội Tô nghiêm nghị, lại tiếp tục xịu mặt xuống: "Nếu thật sự là phiếu mượn của bạn, vậy tại sao không nói, bạn gì mà không thể gặp, không thể nói ra?"
"Chị, chị nói đi" Tô Ngọc Thanh không hiểu vì sao cô không nói, dù sao thì đến lúc nào đó cũng cần phải trả lại, nói không chừng bà nội còn có thể giúp cô trả phiếu: "Rốt cuộc chị mượn phiếu của ai thế?"
Nghe mọi người xôn xao, Ngọc Đào thở dài.
Cô chưa kịp mở miệng, một giọng đàn ông vang lên: "Là phiếu cháu cho mượn."
Vừa dứt lời, mọi người đều ngoái đầu nhìn, không biết Lục Vân Dương đứng ở cổng sân từ lúc nào.
"Cháu lấy phiếu đưa cho Ngọc Đào ạ”" Lục Vân Dương vừa đi vào trong vừa nói: "Bà nội Tô, Ngọc Đào không làm việc gì xấu cả, bà đừng hiểu lầm cô ấy"