"Gấp chứ." Ngọc Đào nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói còn mang theo một chút thở dốc: "Kết hôn là có thể ngủ cùng một chỗ, em rất muốn ngủ với anh."
Gương mặt hồng đào của cô dường như lại đỏ thêm vài phần, Lục Vân Dương nhất thời không phân biệt được rốt cuộc cô cố ý nói lời này hay là bởi vì Say rượu nói lung tung, mà tựa hồ là vì chứng minh bản thân, tay cô gái trực tiếp trượt xuống cổ anh bắt đầu cởi nút áo.
"Đừng lộn xộn!" Lục Vân Dương đè tay cô lại, lý trí căng thẳng gắt gao, cắn răng chất vấn: "Em say rồi sao?"
"Không có nha." Ngọc Đào chỉ cảm thấy rất choáng váng, nhìn người đàn ông trước mắt nhìn thế nào cũng đẹp, nếu như có thể cởi quần áo của anh ra, phong cảnh bên trong khẳng định càng đẹp hơn: "Chỉ muốn nhìn bộ dáng anh không mặc quần áo thôi mà."
Giống như đã tưởng tượng ra hình ảnh đẹp đế gì đó, sâu trong cơ thể cô gái nổi lên một tia cảm giác khó có thể diễn tả thành lời, vòng eo mảnh khảnh của cô vặn vẹo, lại hướng về phía anh dựa vào bên kia: "Anh cho xem không?”
Bàn tay nhỏ bé của cô đang sờ lung tung, Lục Vân Dương liều mạng đè lại, giọng nói càng thêm lạnh lùng cứng rắn: "Hiện tại không thể nhìn!"
Ngọc Đào nhíu mày nhìn anh: "Vậy khi nào thì cho?”
Con ngươi mê ly của cô gái bởi vì uống rượu mà chớp chớp, lộ ra một tia ngây thơ vô tội, Lục Vân Dương cắn răng, thân thể càng cứng ngắc: "Sau khi kết hôn."
"Chỉ cần nhìn một chút thôi... Ngọc Đào đáng thương nhìn anh: "Em sẽ chỉ nhìn chút thôi không sờ mó gì đâu mà.”
Lục Vân Dương biết cô sẽ không đánh bài như lẽ thường, hiện tại bên ngoài đều là người, cô lại uống rượu, có quỷ mới biết bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Ngoan, bên ngoài còn có người." Anh nhỏ giọng dỗ dành, nhìn cô gái nhếch đôi môi đỏ mọng và con ngươi bất mãn, lại nói: "Chúng ta kết hôn trước, kết hôn xong em muốn làm gì cũng được, được không?"
Hai tay bị ấn thật chặt, Ngọc Đào giấy giụa một hồi lâu cũng không thoát ra được, cô thoáng cái đã tức giận, đôi mắt to hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông: "Quỷ hẹp hòi!!!"
Tức giận nên nói có chút lớn tiếng, người ngoài cửa tựa hồ nghe được, không lâu sau lập tức truyền đến tiếng gõ cửa: "Ngọc Đào, con nói chuyện với ai vậy?"
Trong phòng hai người nhất thời nín thở, tâm mắt đồng loạt nhìn ra cửa, xuyên thấu qua khe cửa, tựa hồ có bóng đen chắn ở đó.
"Mở cửa ra, có phải con không thoải mái không?”
Giọng nói lại truyên đến, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Vân Dương chậm rãi chỉ vào cửa sổ, ý bảo anh muốn trở về.
Ngọc Đào bĩu môi, tỏ vẻ mất hứng.
"Ngọc Đào..."
Ngoài cửa, Trịnh Xuân Linh có chút lo lắng, đêm nay mọi người uống rượu là do nhà mình ủ, nồng độ rất mạnh, Ngọc Đào trước kia chưa bao giờ chạm vào rượu, vừa rồi cô còn uống một chén.
Bà nhìn chằm chằm vào khe cửa, biết rằng đèn trong nhà không tắt, nên vẫn gõ cửa và hỏi: "Con có nôn mửa không?”
Rất nhanh, trong phòng truyền đến một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, một hồi lâu sau, người bên trong mới tới mở cửa, say sưa cười nói: "Mẹ, con không sao đâu, không có nôn." Trịnh Xuân Linh nhìn vào trong phòng: "Vừa rồi con nói ai là quỷ hẹp hòi?"
"Không có nha.
Ngọc Đào cười hì hì nói: "Trong phòng con không có ai, mẹ nghe lầm rồi."
Trịnh Xuân Linh nhìn cô hiện tại mặt tuy đỏ, nhưng tỉnh thân vẫn rất tỉnh táo, cũng không có ý định hỏi lại: "Vậy con đi ngủ sớm một chút, nếu không thoải mái thì gọi mẹ."
"Con biết rồi." Ngọc Đào gật đầu lên tiếng, sau khi bà rời đi rất nhanh lại đóng cửa lại, xoay người chạy đến cửa sổ nhẹ nhàng gọi hai tiếng.
Người đàn ông không giống lần trước lại thò đầu ra, Ngọc Đào có chút buồn bực, nhưng nhà họ Tô vẫn có người uống rượu, xem ra sẽ không rời đi sớm, cho dù anh nhà ở bọn họ cũng không thể làm gì, nên cô không so đo nữa.