Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 140



Lâm Lệ Phương nghe được đáp án liền dập tắt hi vọng, Ngọc Đào ở bệnh viện chờ đến 8 giờ, người đàn ông kia mới vội vàng chạy tới.

Lúc này ngoại trừ ở bệnh viện còn có đèn đuốc sáng trưng, bầu trời bên ngoài cũng đã tối sâm lại rồi.

Ngọc Đào nhìn người đàn ông vội vàng tới mà tay còn cầm theo bó hoa, sắc mặt cũng không quá tốt, lập tức bĩu môi nói: "Bây giờ anh đưa em hoa cũng vô ích, hiện tại em đang rất tức giận."

Cô bĩu môi, quay mặt đi, nhìn bộ dáng có vẻ như thật sự tức giận.

Lục Vân Dương ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện cô sẽ đến đây tìm mình, thế nên mới làm ra chuyện khôi hài như vậy, anh duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô, lắc nhẹ hai cái: "Em đừng nóng, anh chịu phạt có được không?"

Buổi tối ở bệnh viện không có nhiều người, Ngọc Đào cũng không lo sợ người khác sẽ thấy hai người bọn họ thân mật với nhau, chỉ bĩu môi, không thèm phản ứng.

Lục Vân Dương kéo tay cô trực tiếp đặt trên lồng ngực mình, cúi đầu: "Đừng giận nữa, em sờ xem, tim anh đang đập rất nhanh nè, đều là vì nhớ em, anh ở đâu cũng nhớ em."

Thanh âm từ tính bị ép đến thật trâm lắng, tựa như tiếng đàn trong hang vắng xet qua bên tai mang theo một loại cảm giác tê dại từ lỗ tai hướng về phía trái tim, đặc biệt là câu nói cuối cùng giống như mang theo mị lực đặc biệt, Ngọc Đào theo bản năng hướng ánh mắt về phía hạ thân anh.

Vừa nghĩ đến đó, Ngọc Đào cảm thấy nhìn thứ gì cũng thật mất tự nhiên, mặt cô giống như bị thiêu nóng, chầm chậm đỏ lên.

Ánh mắt cô khẽ rũ xuống, đầu ngón tay chậm rãi gõ lên ngực anh, cười như đang cố ý khiêu khích nói: "Chỗ nào cũng đều nhớ em ư?"

Người đàn ông vừa thấy gò má đỏ ửng, đôi mắt phát sáng của cô liền biết cô đã suy nghĩ lạc đi hướng nào rồi, anh nhẹ nhàng khụ một cái, đè lại tay cô rồi đi ra ngoài: "Đi, chúng ta đi ra ngoài trước đã."

"Trời đã tối rồi chúng ta còn đi đâu nha?" Ngọc Đào đi bên cạnh anh vội hỏi.

Người đàn ông vừa đi vừa giải thích: "Sắp 8 giờ rồi, nếu không đi nhà khách hỏi một chút, đêm nay có lẽ chúng ta sẽ phải vê nhà vì không có chỗ ngủ mất."

Ngọc Đào nghe vậy nghẹn lời, lập tức sải bước đi: "Vậy phải nhanh lên, bằng không thật sự sẽ không có phòng nữa.”

Lục Vân Dương thấy cô chạy trốn so với con thỏ còn muốn nhanh, ánh mắt hiện lên ý cười, đi nhanh theo sau cô ra ngoài.

Bóng đêm dày đặc, trên đường phố chỉ có vài đốm sáng, hai người đi theo những ánh đèn này chậm rãi đi vê hướng nhà khách.

Công xã cũng không phải rất lớn, nhà khách cách bệnh viện cũng không xa, không quá một lúc hai người liền thấy đích đến, nhìn hai chữ "Nhà khách" xuất hiện trong ánh đèn, tim Ngọc Đào bắt đầu gia tốc, mặt dần dần nóng lên.

Lúc này trong phòng khách nhỏ không có ai, hai người tiến đến bàn lễ tân hỏi, còn có phòng!

Lễ tân vừa thấy một người nam đến thuê phòng, không đợi hai người mở miệng liền nói thẳng: "Mời hai người đưa thư giới thiệu, giấy đăng kí kết hôn, chứng minh công tác."

Ngọc Đào nghe vậy liền sửng sốt, liếc nhìn người đàn ông một cái, nhỏ giọng hỏi: "Mấy cái cô ấy nói hình như chúng ta đều không có, làm sao bây giờ?"

Lục Vân Dương ho nhẹ một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, ngẩng đầu nhìn nhân viên công tác cười nói: "Tôi là bác sĩ bệnh viện công xã, có chứng minh công tác, người bên cạnh này là vợ tôi, thế nhưng hôm nay chúng tôi không mang theo giấy đăng kí kết hôn, có thể châm chước một chút hay không?”

Nhân viên công tác vừa nghe thấy hai người bọn họ không có giấy đăng kí kết hôn, ánh mắt nhìn bọn họ thoắt cái liền thay đổi: "Không được, không có giấy đăng kí kết hôn hai người tới thuê phòng cái gì, tôi làm sao biết hai người có phải vợ chồng thật hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.