Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 149



Ngọc Đào nghi ngờ ừ một tiếng, lại nghe người đàn ông nói: "Bây giờ là thời kỳ thi đại học, nếu em bị phán tội, không nói tới công việc và thi đại học đều bị mất, ngay cả anh cũng có thể cũng bị ảnh hưởng."

Nếu chuyện hôm nay xảy ra với mình, Ngọc Đào không nghĩ tới Lục Vân Dương có thể bị ảnh hưởng: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

"Đương nhiên." Ánh mắt Lục Vân dương lạnh lùng âm trầm, xoa tay: "May mắn là cô ta tự làm tự chịu, bằng không người gặp nạn chính là chúng ta."

Ngọc Đào nghe vậy cũng cảm thấy lạnh gáy, khó trách nguyên chủ trong nguyên văn luôn nhiều lần bị Tạ Uyển Trinh coi là công cụ đè đầu cưỡi cổ ức hiếp, Tạ Uyển Trinh vốn là nhân vật ngoan độc.

"Vậy năm nay cô ta không thi đại học được nữa sao?" Cô hỏi người đàn ông.

"Không nhất định có thể phán tội." Lục Vân Dương híp mắt một chút, rất nhanh nghĩ đến cái gì, sau đó bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp.

"Tại sao?" Ngọc Đào đi theo phía sau anh hỏi: "Thứ kia chính là từ trong túi cô ta rơi ra, hơn mười đôi mắt đều nhìn thấy, cái này vẫn không thể phán à?"

Trộm cắp hiện tại là tội danh tuy rằng nghiêm trọng, nhưng nếu Tạ Uyển Trinh nhận sai thái độ tốt, hơn nữa cái hợp tác xã cung ứng tiêu thụ kia cũng nguyện ý tha thứ cho cô ta và nhận bồi thường, đồn cảnh sát có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Hiện tại thi đại học sắp tới, Tạ Uyển Trinh nhất định sẽ nghĩ đủ biện pháp khắc phục, cho nên có thể phán hay không còn chưa chắc chắn, cho nên...

Lục Vân Dương nhanh chóng đặt đồ ăn trong tay xuống, hỏi Ngọc Đào: "Em nói buổi chiêu cô ấy còn vu khống em?" Ngọc Đào nhướng mày nói: "Đúng vậy, cô ta vốn là muốn hại em, em chẳng qua là lấy lại nhân đạo của mình còn gậy ông đập lưng ông chút thôi, ai bảo cô †a đáng đời!"

Lục Vân Dương trầm ngâm trong chớp mắt: "Anh đi gọi điện thoại."

Ngọc Đào vâng một tiếng, nhìn người đàn ông gọi điện thoại, xoay người vào phòng bếp bưng hết đồ ăn bên trong lên bàn, đợi một hồi lâu, người đàn ông bên kia mới cúp điện thoại.

"Bây giờ thì tốt rồi" Lục Vân Dương vừa ngôi xuống đã nói với Ngọc Đào: "Chắc chắn cô ta sẽ bị phán tội."

Ngọc Đào nhìn sắc mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, nháy mắt mấy cái: "Anh gọi điện thoại đến đồn cảnh sát?"

"Không phải." Ánh mắt Lục Vân Dương khế thu lại: "Anh quen quản lý hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ, anh gọi điện thoại cho anh ta phản ánh tình huống chiều nay."

"Tạ Uyển Trinh trước mắt bao người trộm đồ còn ý đồ bôi nhọ người khác, phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, không nên được tha thứ, cô ta hẳn là nên ở bên trong lâu một chút, miễn cho sau này còn muốn gây họa cho người khác!"

Ngọc Đào nhìn người đàn ông, trong lòng cảm thán một tiếng, thì ra anh là đi trừng trị người xấu nha.

Làm đẹp lắm!

Tội trộm cắp nếu bị kết án Tạ Uyển Trinh sẽ ngồi tù bao lâu không biết nữa, nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học tháng 12, cô ta chắc chắn sẽ bỏ lỡ, việc làm của cô làm cho các thí sinh khác năm nay bớt một đối thủ cạnh tranh, hình như như thế cũng là một chuyện tốt đấy chứ?

"Vậy thật sự sẽ phán tội sao?" Cô hỏi Lục Vân Dương lần nữa.

Lục Vân Dương gật đầu: "Mấy ngày nay anh sẽ lưu ý, em yên tâm." Chuyện trước kia Lục Vân Dương quản không được, nhưng hiện tại người phụ nữ kia nếu lại tác oai tác quái, Lục Vân Dương đương nhiên không bao giờ cho cô ta cơ hội!

Lục Vân Dương nói được làm được, tuy rằng mới chuyển đến bệnh viện, anh có rất nhiều công việc bận rộn phải làm, nhưng vẫn dành mấy ngày rảnh rỗi theo dõi chuyện này một chút.

Không thể không nói Tạ Uyển Trinh quả thật rất lợi hại, cô ta bồi thường gấp mấy lần tiền bồi thường, lại lấy lý do thi đại học, nước mắt nước mũi đến độ làm động lòng với công an thẩm vấn, những công an kia cũng nghĩ, thái độ nhận sai của cô ta không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.