Bà nội Tô hừ một tiếng: "Bây giờ như ý cháu rồi đấy, đúng là bị cháu làm cho tức chết mà, cháu về phòng đi."Mặc dù bà cụ nói thế, nhưng Ngọc Đào có thể cảm giác được bà rất đau lòng nguyên chủ nên nghe lời đi về phòng.Mà bên kia, Trịnh Xuân Linh tức giận lôi kéo Tạ Uyển Trinh, lại cùng mấy người nhiều chuyện sau lưng "Hùng hồn" đi về nhà họ Tạ.Hôm nay suýt chút nữa bà đã sợ vỡ mật, lửa giận trong lòng dâng đến đỉnh điểm.
Bây giờ cuối cùng có chỗ xả giận, bà không hề khách sáo, lúc này đến nhà họ Tạ tính hết nợ nần với bọn họ.Nhà họ Tạ không hiền lành gì, sao có thể mặc người ta nói xấu, người hai nhà xoắn xuýt túi bụi.Động tĩnh này quá ầm ĩ, cuối cùng đại đội trưởng và bí thư chi bộ đều đến khuyên can.
Mặc dù đã dừng cãi nhau, nhưng ầm ĩ cả đêm, không cần biết chuyện này có thật không đã truyền đi gần cả thôn.
Đương nhiên nhà họ Lục cũng biết chuyện này.Nhưng biết cũng không có tác dụng gì, lúc đó Lục Vân Dương đã muốn từ hôn với nhà họ Tô.Ngọc Đào cũng không bất ngờ, từ hôn là chuyện đáng tiếc, dù sao sau này không thể quang minh chính đại quấn lấy người ta được.
Song, cô muốn gặp anh cũng rất đơn giản, ví dụ như ngày mai có thể đến nhà anh tái khám rồi còn gì!Trong lòng có suy nghĩ này, bỗng nhiên Ngọc Đào cảm thấy cơm chiều ăn rất ngon.Chuyện nhà họ Tô từ hôn khiến mấy người vừa cảm thấy đáng tiếc lại đáng giận.
Song, khi nhìn thấy dáng vẻ cong môi cười của cô, mọi người không nỡ nói gì, sợ cô tức giận lại treo cổ.Người nhà họ Tô không ngừng lo lắng, Ngọc Đào lại không để trong lòng, dù sao hôm nay cô cũng đủ mệt rồi, thêm ngày mai phải đi tái khám.
Vì vậy cô nhanh chóng trèo lên giường nằm, sau khi thức dậy đã là sáng hôm sau.Căn phòng hơi yên tĩnh, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót, côn trùng kêu gọi hè.
Ngọc Đào hơi ngẩn người, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.Hôm qua gặp anh quá thảm hại, dù sao hôm nay cũng phải gỡ lại một ván..