Tính tình cô em chồng nhà cô ấy tuy rằng có hơi không tốt, nhưng bộ dáng xinh đẹp, mảnh mai, bình thường khẳng định cũng có rất nhiều thằng nhóc thầm mến con bé, hơn nữa mấy tháng trước, con bé còn liên tục học nấu cơm.
“Thật hay giả đó?” Cô ấy không tin cho lắm.
“So với trân châu còn thật hơn.
” Ngọc Đào gật đầu, ngữ khí khẳng định: “Chị đừng nghe những người bên ngoài nói lung tung, trước đó em chẳng thích ai cả.
”“Trước đó em không quá muốn kết hôn, lại bị Tạ Uyển Trinh dỗ dành, đầu óc nóng lên liền làm chuyện ngu ngốc, em cam đoan sau này sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa.
”“Là vậy sao?! ” Ngô Hiểu Phượng bán tín bán nghi: “Sau này em không nên đi theo Uyển Trinh giống như trước kia nữa, cứ như cô ta mới là chị ruột của em vậy, chị cũng chưa thấy em đối xử với anh trai em và Ngọc Thanh tốt như vậy bao giờ đâu.
”Tạ Uyển Trinh cùng nguyên chủ tuổi tác chênh lệch nhau mấy tháng, hai người cùng nhau đi học, từng cùng lớp cũng ngồi cùng bàn, quan hệ quả thật tương đối tốt, nhưng đó là chuyện trước kia của nguyên chủ.
Ngọc Đào sống hơn ngàn năm, trải qua mấy vòng luân hồi, yêu ma quỷ quái gì cũng đã gặp qua, người như Tạ Uyển Trinh, cùng lắm chỉ là một đứa trẻ trong mắt cô thôi.
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ có chút là biện pháp thu thập, nhưng xét thấy hoàn cảnh sinh tồn trước mắt, phải chờ sau này tìm ra nhược điểm của cô ta.
Cô nhìn Ngô Hiểu Phượng, gật đầu cam đoan: “Em biết rồi, sau này sẽ không tốt với cô ta như vậy nữa.
”Nhìn cô đáp ứng nhanh như vậy, Ngô Hiểu Phượng có chút kinh ngạc, luôn cảm thấy cô đang đáp cho có lệ mà thôi.
“Em nhất định phải nhớ kỹ đó, đừng có sau này chỉ cần cô ta dỗ dành em vài câu, em lại điên cuồng đối tốt với người ta.
"Ngọc Đào gật gật đầu, giơ tay cam đoan.
Nhìn chị dâu dường như còn muốn hỏi tiếp, cô vội vàng tìm cớ trở về phòng.
Cô vốn muốn đem quyển nhật ký kia cất đi, nhưng vừa nghĩ đến tác dụng của nguyên chủ trong sách chẳng qua là vì thúc đẩy tình cảm của Tạ Uyển Trinh cùng Hứa Văn Thông mà thôi.
.