"Không phải hiểu lầm." Ngọc Đào tiến lên nhìn cô ta, ánh mắt châm chọc cười, "Đừng giả mù sa mưa nữa, cô chính là cố ý muốn tôi đi chết.”
Nói xong, cô nhìn Tống Vĩnh Lan bên cạnh Tạ Uyển Trinh: "Cô tự mình hỏi chị em của cô có nguyện ý nhường công việc hay không, nếu nguyện ý tôi sẽ lập tức tha thứ cho cô ta.”
Nói xong, chưa đợi hai người lấy lại tinh thần, cô đã lắc lắc vòng eo rời đi.
Tống Vĩnh Lan phục hồi lại tinh thần, nhưng vẫn không xua đi được những lời vừa rồi Tô Ngọc Đào nói trong đầu.
Lúc trước vừa mới về nông thôn, bởi vì chưa thích ứng được với thời tiết chỗ này nên Tạ Uyển Trinh thường xuyên đến thăm cô ta, trước kia Tống Vĩnh Lan chỉ cảm thấy cô gái này thật sự rất nhiệt tình, nhưng hiện tại được Tô Ngọc Đào nhắc nhở, cô ta mới nhớ tới hình như Tạ Uyển Trinh mỗi lần đến đều nói mấy câu với Hứa Văn Thông.
Việc trong lòng cô ta có Hứa Văn Thông không ai hay biết, nhưng nếu thực sự Tạ Uyển Trinh tiếp cận cô ta chỉ vì tiện nhìn Hứa Văn Thông thì cũng thật là quá dối trá!Còn nữa, thân thể Tống Vĩnh Lan yếu ớt, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm công việc đồng áng, từ sau khi làm qua mấy việc nặng nhọc như xuống ruộng lên núi, chỉ mới một năm thân thể đã sinh ra đủ loại bệnh tật, nếu như lúc này có thể đổi một công việc thoải mái, vậy đối với cô ta mà nói chính là cứu rỗi!Tạ Uyển Trinh luôn miệng nói rằng Tạ Uyển Trinh coi mình là bạn tốt như chị em, thật sự sẽ muốn Tô Ngọc Đào thông cảm mà nhường công việc cho mình sao? Suy nghĩ xong, cô ta đảo mắt nhìn Tạ Uyển Trinh, khẽ nuốt nước bọt.
Ánh mắt muốn nói lại thôi khiến tạ Uyển Trinh chột dạ một chút: "Vĩnh Lan, không phải chị thật sự tin tưởng những lời vừa rồi của Ngọc Đào chứ?”"Gần đây tâm tình cô ấy không tốt, chị đừng nghe lời cô ấy nói, ngay từ đầu em tới nơi ở của thanh niên tri thức vẫn luôn muốn quan tâm chị nhiều hơn, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng chị."