Hiện tại cũng đã gân trưa, ông nội Lục cũng về đến đây rồi, chắc lát nữa những người khác của nhà họ Lục phỏng chừng cũng sẽ trở về.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, sau đó rời khỏi nhà họ Lục.
Đến giữa trưa, mấy người nhà họ Tô trở về, bà nội Tô thấy cô không có việc gì làm liền kêu cô ngày mai bắt đầu đi theo mọi người ra đồng.
Bây giờ đội sản xuất phân chia lương thực theo chế độ phân chia công việc, không làm thì không có công điểm, cuối năm cũng không được phân chia lương thực.
Nghỉ ngơi suốt mấy ngày nay, Ngọc Đào cũng cảm thấy cô nhàn rỗi đến nhàm chán rồi, nghĩ đến cũng không thể ngồi không hưởng thụ, vì thế sáng sớm hôm sau cô liền đi theo người Tô gia đi làm.
Tiết Mang Chủng vừa qua không lâu, mùa nông nghiệp chính thức bước vào giai đoạn bận rộn nhất, dọc theo đường đi, bọn họ còn gặp phải mấy thành viên của tiểu đội.
Ngọc Đào đã mấy ngày không ra ngoài, mấy người kia nhìn thấy cô, biểu hiện đều có chút ngoài ý muốn.
Có một thím nhìn thấy cô liền hỏi: "Ngọc Đào, hiện tại thân thể cháu đã tốt chưa?”
Ngọc Đào nhìn trong đám người thấy thím Vương, từ sau khi Tạ Uyển Trinh gặp chuyện không may, bà ta liền muốn để cho con trai mình thay thế làm công việc này.
Suy nghĩ của cô khẽ chuyển, ý định muốn diễn với bà ta thoáng chốc lại dâng lên trong lòng cô.
"Không ạ, cháu vẫn thường xuyên choáng váng, luôn cảm thấy không thở nổi." Cô vừa nói vừa ấn ngực: "Ban đêm cũng sẽ thường xuyên mơ thấy bộ dáng treo cổ của mình, quả thật rất đáng sợ."
Nói xong, hốc mắt cô phiếm hồng, thần sắc lộ ra tia sợ hãi.
Trịnh Xuân Linh lập tức tưởng là thật: "Con không khỏe nên nói thẳng với chúng ta chứ, ra vẻ khỏe mạnh gì hả?"
Ngọc Đào khóe miệng giật giật: "Mẹ, con không sao, mỗi ngày ở nhà cũng buồn bực, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, không chừng sẽ mau khỏi hơn."
Thím Vương nhìn cô trực tiếp kêu lên: "Cháu quá ngốc rồi, trước kia còn đối tốt với Tạ Uyển Trinh như vậy, vậy mà cô ta có thể dụ dỗ cháu làm ra những chuyện như thế này."
Bà ta nhìn mọi người: "Lúc trước tôi đã nói rồi, Tạ Uyển Trinh kia rất biết làm bộ làm tịch, hết lần này tới lần khác các người cứ nói tôi cố ý nhằm vào cô ta, hiện tại đã biết chưa?"
Có người đáp lại bà ta: "Ai, tôi thấy cô ta lúc bình thường rất ngoan rất hiểu chuyện, nào biết cô ta là người như vậy, quả thật là nhìn sai người rồi."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ta thật sự thích Vân Dương sao?" Bà ta nhìn Ngọc Đào hỏi: "Tại sao tôi lại không nhận ra chứ?”
Ngọc Đào nghe vậy, lộ ra vẻ mặt thập phần hối hận: "Anh Vân Dương ưu tú như vậy, có ai không thích chứ?”
Vừa nói đến chuyện này, bà nội Tô khó tránh khỏi tức giận: "Vậy sao cháu không muốn gả?"
Ngọc Đào còn chưa lên tiếng, đã có người giúp cô nói đỡ: "Bà cũng không thể hoàn toàn trách Ngọc Đào được, là do Tạ Uyển Trinh cố ý muốn lừa gạt cô ấy, không lần này thì lần sau thôi." "Đúng vậy, tôi thấy độc ác nhất chính là Tạ Uyển Trinh kial"
"Chúng ta không sợ người xấu, chỉ sợ người suốt ngày cất giấu tâm tư xấu xal"
"Đúng rồi, tư tâm của cô ta nặng như vậy, công việc của đại đội sao còn có thể tiếp tục được?"
"Tôi cũng muốn biết..."
Đám người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm mà đội sản xuất phân công công tác, Ngọc Đào liếc mắt một cái liền thấy Tạ Uyển Trinh đứng bên cạnh đại đội trưởng.
Cô ta có lẽ đang giúp đại đội trưởng phân công công việc.
Dường như cô ta cảm nhận được có ánh mắt lướt qua, Tạ Uyển Trinh cũng đưa mắt nhìn về phía cô, ngay lập tức cười điềm đạm.
Nụ cười ấy ôn nhu trước sau như một, nhưng Ngọc Đào chỉ cảm thấy nụ cười của cô ta âm trầm, giống như đang cất giấu một thanh đao tùy thời có thể đâm người ta một nhát.
Công việc rất nhanh đã được phân chia xong, mặt trời dân dần lên cao, mọi người cũng không nói chuyện phiếm nữa, trực tiếp làm việc.