Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 30



Chẳng những Diệp Thư Hoa không che giấu sự thèm ăn của mình, thậm chí còn tự nhiên hào phóng làm cho người ta có một loại cảm giác đương nhiên, sự không biết xấu hổ này có thể nói đã để cho Tống Thanh Huy xem đủ rồi, đồng thời anh còn có chút tò mò, tính cách đội trưởng Diệp nghiêm cẩn như vậy, sao có thể nuôi con gái thành bộ dạng này?

Vốn dĩ dựa theo giáo dưỡng và thói quen trước sau như một của Tống Thanh Huy, anh sẽ cảm thấy xấu hổ khi tìm Diệp Thư Hoa hỏi thăm trình độ cuộc sống của gia đình cô, ít nhiều gì cô nam quả nữ trò chuyện cũng làm cho người ta suy nghĩ viển vông, quan hệ của anh và Diệp Tiểu Muội cũng không thân đến mức có thể thảo luận hoàn cảnh gia đình.

Cho nên Tống Thanh Huy đè sự nhiều chuyện tò mò không hợp lúc xuống, cho đến khi Diệp Thư Hoa vô tư ám chỉ  anh đi nhắc nhở thím Diệp không nên đút cho Đại Bảo quá nhiều sữa mạch nha, cùng với ý đồ cướp khẩu phần lương thực của đứa cháu trai mấy tháng ngay cả người qua đường cũng biết. Lúc này Tống Thanh Huy mới ý thức được anh còn đánh giá thấp "tính tình mạnh mẽ" của cô gái này, có lẽ là không sợ bị người khác nhìn rõ suy nghĩ của mình.

Vậy anh hơi xúc phạm một chút, có lẽ cũng không sao.

Thật sự là Tống Thanh Huy đã sắp không nhịn được sự tò mò trong lòng rồi, cuối cùng không nhịn được, hắng giọng một cái, tỉnh bơ nói.

"Đồng... đồng chí Diệp Thư Hoa, mới vừa rồi cô nói rất nhiều người cả một năm cũng không ăn được một lần thịt, chắc nhà đội trưởng Diệp sẽ không có tình huống như vậy đâu nhỉ?"

Diệp Thư Hoa dừng bước lại, vừa định gật đầu nói đúng, đột nhiên ý thức được, Lôi Phong sống này là lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ của cô, hình như có chút lắp bắp kìa.

Đổi thành người nào ở chỗ này, Diệp Thư Hoa hy vọng bọn họ gọi tên tràn đầy phong cách tây này của cô, Diệp Tiểu Muội gì đó thực sự quá quê mùa, cô có chút không hold được. Hết lần này đến lần khác trong những người này không bao gồm Tống Thanh Huy, anh là người đàn ông cô quyết định cua vào tay, hơn nữa cô cũng đã chính thức phát động tấn công. Lúc này ngay cả biệt danh "Tiểu Muội" này đối phương cũng không chịu dùng, giống như giải quyết việc chung gọi tên lẫn họ của cô, đây không phải tỏ ra tấn công của cô không có chút tác dụng, thậm chí còn có hiệu quả ngược sao?

Nếu như để đám bạn bè xấu đời trước biết được chuyện này, đoán chừng đã đủ cười cô một năm rồi. Diệp Thư Hoa cũng không biết xấu hổ, vì vậy hoàn toàn bỏ qua sự tò mò của Tống Thanh Huy, nhiệt tình nói với anh.

"Anh Tống không cần khách khí như vậy, trực tiếp gọi em là Tiểu Muội, hoặc gọi em là Thư Hoa cũng được."

Khóe miệng của Tống Thanh Huy có chút cứng.

Đơn phương gọi anh là "anh Tống" cũng thôi đi, bây giờ còn hy vọng anh cũng gọi theo cách gọi của cô, con gái nhà đội trưởng Diệp không phải là thiếu ánh mắt một cách bình thường, bị người khác nghe được còn tưởng rằng hai người bọn họ có quan hệ không muốn người biết.

Tống Thanh Huy không hy vọng ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái nhà người ta, tất nhiên cũng muốn giữ được danh dự của mình, vì vậy cũng chỉ khó xử cười một chút, không tiếp lời, tin tưởng cô có thể hiểu được ý của anh.

Chẳng qua không ngờ đến chính là định lực của Diệp Thư Hoa không kém hơn anh, cũng cười theo không nói, bĩnh tĩnh nhìn anh. Một bộ dạng anh không sửa miệng thì cô sẽ không trả lời.

Chắc cô gái này không phải là đang lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác đâu, có lẽ là nhìn không hiểu ám chỉ của anh, Tống Thanh Huy tự an ủi mình, vẫn là biết lắng nghe sửa miệng: "Đồng chí… Diệp Tiểu Muội…"

Diệp Thư Hoa không hài lòng lắm, chẳng qua suy nghĩ trước kia anh cũng gọi cô như vậy, ít nhất cũng không có lùi bước nào, cô vẫn nên lên tiếng đáp lại thôi, lúc này mới miễn cưỡng giải đáp thắc mắc cho của Tống Thanh Huy: "Anh đã đoán đúng rồi, nhà em cũng rất ít được ăn thịt."

Trái lại Tống Thanh Huy càng không nghĩ ra: "Chỉ có ăn tết mới ăn thịt sao?"

Thật ra không phải là Tống Thanh Huy quá nhiều chuyện, mà là lời nói của Diệp Thư Hoa khác biệt quá lớn với nhận thức của anh. Anh ở đại đội Song Cương này cũng gần hai năm rồi, cuộc sống nông thôn tương đối kham khổ, mà ở gần đây đại đôi Song Cương được xem là đại đội tương đối tố. Ban đầu trong nhà quyết định anh đến chỗ này, chính là hỏi thăm được tuy đại đội Song Cương không thể mở rộng bụng mà ăn cơm, nhưng cũng đủ để ấm no, không đến mức làm người ta chết đói, cho nên lúc đó mới đưa anh đến đại đội Song Cương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.