Quần chúng ăn dưa còn như vậy, Lý Kế Hồng là người trong cuộc càng cảm nhận áp lực nhiều hơn, cô ta vẫn luôn là nữ hán tử thẳng thắng, chưa bao giờ sợ, nhưng vào lúc này nhìn thấy sắc mặt của Tống Thanh Huy, cô ta lại không dám tiếp tục nói nữa.
Theo sự im lặng của Lý Kế Hồng, bên trong ký túc xá rời vào sự yên lặng lúng túng.
Lý Kế Hồng bi thảm bị lật xe, chỉ có thể trách cô ta nói chuyện không nhìn thời cơ, bởi vì lúc bình thường Tống Thanh Huy còn có thể chịu đựng lời khắc nghiệt của cô ta. Mà bây giờ Tống Thanh Huy bị chuốc say một nửa, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mặt ngoài, còn trong lòng thì lại mất kiên nhẫn với cô ta, dù sao cô ta nói chuyện thật khó nghe.
Ở trong mắt Tống Thanh Huy, Lý Kế Hồng ghét Diệp Tiểu Muội làm người thô bỉ không học thức, nào ngờ người ta còn nói chuyện văn nhã hơn cả cô ta, ít nhất Diệp Tiểu Muội mắng người sẽ không mang theo một chữ bẩn nào, còn làm cho đối thủ không nói nên lời, Lý Kế Hồng thì giống như một người đàn bà đanh đá trên đường vậy.
Hơn nữa buổi tối hôm nay anh mới vừa ở nhà đội trưởng Diệp xem được chữ viết của Diệp Tiểu Muội, không khỏi phải thừa nhận, chữ viết cô gái nhỏ người ta tốt nghiệp cấp hai tốt hơn một số học sinh cấp ba.
Nghe đội trưởng Diệp nói lúc đi học Tiểu Muội không cố gắng, cho nên anh ba của cô thi đậu cấp ba, cô tốt nghiệp cấp hai xong chỉ có thể về nhà làm việc. Nhưng về nhà làm nghề nông, mới biết đọc sách cũng không có bao nhiêu khó khăn, cho nên lúc này cô gái nhỏ lại trở nên chăm chỉ khắc khổ.
Nói thật, bằng vào sự "hiểu" của Tống Thanh Huy đối với Diệp Thư Hoa, quả thật anh rất khó tin người đội trưởng Diệp nói chính là cùng một người. Chẳng qua nét chữ kia đúng là chăm chỉ khắc khổ mới có thể luyện thành được, sự thật thắng hùng biện, Tống Thanh Huy cảm thấy điểm này Diệp Tiểu Muội rất đáng quý.
Ở thời đại này, rất nhiều thanh niên trí thức có văn hóa có học thức, cũng sớm đã sớm từ bỏ sách vở và kiến thức, biến thành một nông dân triệt để, mà Diệp Tiểu Muội là một cô gái nhỏ nuông chiều từ bé, vậy mà lại đi làm "không công", còn bị Lý Kế Hồng châm chọc thô bỉ không học thức, Tống Thanh Huy cảm thấy thật châm chọc.
Chẳng qua với hai cái này, cũng không phải lý do để anh không có chút phong độ bày ra sắc mặt với nữ đồng chí trước mặt nhiều người như vậy, quan trọng nhất vẫn là Lý Kế Hồng chuyện nên nói thì nói không nên nói thì đừng nói. Nam thanh niên trí thức đều biết vòng vo hỏi thăm tin tức, mà lời kia của Lý Kế Hồng giống như quan xét xử, trực tiếp phán quyết nhận định Diệp Tiểu Muội chính là có "tình yêu duy nhất" với anh.
Có lẽ Lý Kế Hồng cho rằng cô ta như vậy thì có thể làm nhục Diệp Tiểu Muội, nhưng trên thực tế Diệp Tiểu Muội sẽ không vì thế mà hao tổn tinh thần, ngoại trừ chuyện có liên quan đến ăn uống ra sợ rằng không có chuyện gì đáng giá để cô phải chú ý, chân chính bị tổn thương lòng là Tống Thanh Huy. Anh đã tự mình đa tình một lần, Lý Kế Hồng lại nói giống như đó là sự thật, Tống Thanh Huy cảm thấy mặt mình rất đau.
Dù nhìn bộ dạng Tống Thanh Huy rất chững chạc trầm ổn, nhưng cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, người trẻ tuổi quan tâm nhất chính là vấn đề mặt mũi, anh cũng không ngoại lệ, không nghĩ đến lúc này lại trở thành chuyện cười giờ rảnh rỗi trong kí túc xá thanh niên trí thức, Tống Thanh Huy càng nghĩ càng cảm thấy không xong, lúc này mới sầm mặt xuống.
Lúc thanh tỉnh, nếu Tống Thanh Huy nhìn thấy Lý Kế Hồng sợ hãi như vậy, có lẽ sẽ thấy tốt sau đó không tính toán nữa, nhưng bây giờ nửa tỉnh nửa say, suy nghĩ không được nhạy bén, chẳng những không thu lại khí thế, trái lại còn dùng ngôn ngữ chính đáng nói Lý Kế Hồng.
"Đều là thanh niên trí thức, tôi cũng muốn nhắc nhở một câu, đông đảo thanh niên trí thức xuống nông thôn là vì giúp đỡ xây dựng quốc gia, mà không phải là đổi một nơi nói chuyện yêu đương. Tất nhiên yêu đương hay không là tự do của một người, chẳng qua quả thật đồng chí Lý không nên khắp nơi suy bụng ta ra bụng người, thấy ai cũng cho rằng người đó yêu đương."
"Đồng chí trẻ tuổi học hỏi lẫn nhau, bổ sung cho nhau, rõ ràng là chuyện tốt, đồng chí Lý trông gà hóa cuốc như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ chung của mọi người."
Tống Thanh Huy dịu dàng ưu nhã, nhưng lời nói sắc bén của anh lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, sớm biết Tống Thanh Huy không dễ chọc, nhưng không nghĩ đến khí anh mở hỏa lực ra lại có lực sát thương như vậy, vài ba lời đã chụp mũ "làm trở ngại sự tiến bộ" cho Lý Kế Hồng, hơn nữa còn đồng thời phê phán hành vi không đúng trong lúc ở đại đội của Lý Kế Hồng.
Sức chiến đấu quá đáng sợ, không chọc nổi không chọc nổi.