Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 5





Nói tóm lại, ở dưới sự hun đúc của cha mẹ, tiêu chuẩn tìm đối tượng của Diệp Thư Hoa cũng càng ngày càng đơn giản thô bạo, trẻ tuổi nhan sắc đẹp dáng người to, chỉ cần phù hợp ba điểm này, thức khác đều có thể thương lượng lại.

Mà hai vị đồng chí này lại vô cùng phù hợp thẫm mỹ của Diệp Thư Hoa, đẹp đến mức cô đau khổ, nhìn thấy bọn họ xuất hiện vẫn nhịn không được lộ ra tươi cười thật tình thật lòng.

Thật ra muốn vào mắt Diệp Thư Hoa cũng không dễ dàng, cái gọi là "nhan sắc đẹp" của cô không phải chỉ đẹp bình thường, mà là kiểu nam thần tập hợp bởi ngũ quan làn da, hình tượng khí chất và lời nói cử chỉ.


Ngay cả bạn thân cũng từng cười nhạo cô, nói cô không đọc sách nhiều, thế mà với những chàng trai ngọc thụ lâm phong đó lại muốn ngừng mà không được.

Thế nhưng người đẹp đều có đặc quyền, bản thân Diệp Thư Hoa chính là bạch phú mĩ, cho nên ánh mắt cô càng kén chọn, con trai theo đuổi cô ngược lại càng xua như xua vịt.

Đáng tiếc vẻ ngoài đẹp không thể làm cơm ăn, Diệp Thư Hoa chỉ thưởng thức hai giây rồi như giải quyết việc chung nhận lấy cà mèn của bọn họ, nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn gọi cơm, một hạt gạo cũng không chịu cho nhiều thêm, bởi vì chính cô cũng hy vọng có thể thừa một ít cho cô có bữa ăn ngon.

Ở trước việc ăn no, nam thần đều là mây bay ╮╯3╰╭Lấy xong cặp lồng cuối cùng đưa cho thanh niên trí thức nam, dưới lời cảm ơn nhẹ nhàng của đối phương, Diệp Thư Hoa nghiêm túc trả lời "vì dân phục vụ", sau đó nhìn bọn họ rời đi, quay đầu nhảy nhót kêu gọi đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, hôm nay còn thừa một chút cơm, làm sao bây giờ ~"Vương Thúy Phân lại đây nhìn thoáng qua, cười nói: "Cũng không được hai miếng, múc lên mẹ còn ngại phí chén, tự con ăn đi.

"Thật ra ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc, gạo sống cũng có thể nhét vào miệng, một ngụm cơm đương nhiên cũng phải chừa lại cho bữa sau.


Nhưng Vương Thúy Phân là vợ đội trưởng, thùng cơm lại là do Diệp Thư Hoa phụ trách, bà ấy sắp xếp như vậy những người khác cũng không có ý kiến, thậm chí còn có người nhân cơ hội khen, "Tiểu Muội thật có năng lực, bình thường cũng nấu nhiều cơm như vậy, chưa từng thừa nửa hạt cơm, Tiểu Muội múc cơm còn thừa, chứng tỏ cháu tiết kiệm lương thực cho nước nhà!"Đổi thành lúc khác, Diệp Thư Hoa đã không hiểu gì, đều có thể tìm được góc độ kỳ lạ, chó liếm quả nhiên không gì không làm được.

Nhưng lúc này, Diệp Thư Hoa không rảnh giả vờ ngượng ngùng, vẻ mặt cô quý trọng múc cơm, tạo thành hai nắm cơm nhỏ đủ nhét răng, chia nhau mỗi người một cái với Vương Thúy Phân.

Trên mặt Vương Thúy Phân "ghét bỏ" không đủ nhét răng, thực sự bị nhét đầy một miệng lại nhịn không được lộ ra tươi cười.

"Con cái đứa nhỏ này…" Quở mắng liếc nhìn Diệp Thư Hoa rồi xoay người đi vội vàng thu dọn phòng bếp.

Diệp Thư Hoa nhai kỹ nuốt chậm cơm nắm xong, cũng cảm thấy mỹ mãn đi theo đồng chí Vương Thúy Phân ra sau làm việc, cô không biết, các thanh niên trí thức mới vừa đi ra căn tin không xa, đang vừa quay về nơi ở của thanh niên trí thức vừa thảo luận về cô.


"Thẩm Tư Mặc, vừa nãy Diệp Tiểu Muội đó có phải cười với cậu không?"Thẩm Tư Mặc người cũng như tên, là một đồng chí trầm mặc ít nói, nghe vậy cũng chỉ lắc đầu không nói lời nào.

Nhiều chuyện nhưng không được phối hợp, thanh niên trí thức nữ cũng có chút bất mãn với người khỏi xướng đề tài, nhướng cặp mày thanh tú kiên trì nói: "Anh nói bậy, rõ ràng tôi lại thấy cô ấy cười với anh, cô ấy chắc chắn thích anh!"Một câu cuối cừng, ít nhiều tiết lộ tâm ý của cô gái, Thẩm Tư Mặc lại giống như không nghe thấy, vùi đầu đi về phía trước.

Không khí có một chút xấu hổ, một thanh niên trí thức nữ khác tiến lên kéo tay Lý Kế Hồng, dịu dàng trấn an nói: "Nói không chừng là cậu nhìn lầm rồi, Kế Hồng, vừa rồi anh Tống ở bên cạnh anh Thẩm, chúng ta hỏi anh ấy thử sẽ rõ.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.