Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 103: C103: Hệ thống cũng phải có chút tài sản riêng



Lâm Ngọc Trúc ngốc ngốc lắc đầu, lại gật gật đầu, "Hình như là ý như vậy?" Nàng cũng không chắc lắm.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Lúc Vương Tiểu Mai nấu cháo, Lâm Ngọc Trúc lại chợp mắt trong chốc lát.

Chờ cháo nấu xong, Lâm Ngọc Trúc vừa uống vừa hỏi: "Tiểu Mai tỷ, Mập Mạp ca nhắn ngươi cái gì?"

Vương Tiểu Mai biểu tình vui vẻ nói: "Mập Mạp ca nói chợ đen cơ bản đã ổn định. Tuy nhiên bảo ta vẫn nên cẩn thận chút."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, kỳ thật kiểu buôn đi bán lại như Vương Tiểu Mai này khá an toàn.

Thuật dịch dung chẳng ra gì của nàng ấy được cái khó coi, không sợ người nhớ thương.

Uống xong cháo, Lâm Ngọc Trúc cười hì hì với Vương Tiểu Mai nói: "Cảm ơn tiểu Mai tỷ."

Vương Tiểu Mai chậc một tiếng, "Ngươi thế nào còn khách khí với ta thế."

Lâm Ngọc Trúc cười cười, có thể là kiếp trước dối trá quen?

Mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc, trong lúc ngủ mơ dường như nghe được tiếng Vương Tiểu Mai đóng cửa rời đi, một giấc này chính là ngủ đến trời đất tối tăm, như lọt vào trong sương mù, mơ một giấc tiếp một giấc.

Dường như nàng mơ thấy kiếp trước chính mình ở công ty, bị bọn nhãi ranh phía dưới chà đạp các kiểu.


Doạ cho Lâm Ngọc Trúc ra một thân mồ hôi lạnh.

Tỉnh lại phát hiện hoá ra chỉ là một giấc mộng, Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng thở hắt ra.

Nhìn lại phòng ở chỉ có bốn bức tường, cảm thấy giấc mộng này thật thừa thãi, tuỳ ý liếc nhìn bàn một cái, phát hiện trên bàn lại mới thả thêm không ít đồ vật.

Đứng dậy nhìn xem, trên bàn thả hai hộp trái cây, còn có mấy túi giấy nhỏ đựng thuốc.

Lâm Ngọc Trúc cầm lên xem, có thuốc trị cảm, có thuốc hạ sốt, còn có mấy loại thuốc thượng vàng hạ cám khác, đều viết ra công dụng và liều dùng.

Buông đồ vật trong tay xuống, Lâm Ngọc Trúc xoay người đi tìm Vương Tiểu Mai.

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy trước cửa phòng Vương Tiểu Mai bày một chiếc xe đạp, cực kỳ bắt mắt.

Sau khi vào phòng, cũng không thấy trong phòng có người ngoài, Lâm Ngọc Trúc buồn bực hỏi: "Tiểu Mai tỷ, xe đạp ngoài cửa kia của ngươi à?" Nhìn cũng không giống xe mới, lấy ở đâu thế.

Mới qua một buổi sáng liền nhiều thêm một chiếc xe đạp, tiểu Mai tỷ rất được nha.

"Vừa rồi Mập Mạp ca đã tới, hắn nói ta rảnh rỗi thì đi thị trấn, tạm thời đem xe đạp của Thẩm đại ca cho ta mượn dùng, chờ sang năm người trở về thì trả lại hắn."

Lâm Ngọc Trúc hơi khó hiểu, "Thẩm đại ca đâu?"

"Nói là có việc phải về nhà, đồ vật trong phòng ngươi đều là Mập Mạp ca giúp hắn đưa tới, không phải nói chứ con người Thẩm đại ca thật là tốt, thấy ngươi sinh bệnh đặc biệt đưa thuốc tới."


Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, này..... nợ nhân tình sau này phải trả thế nào.

Vương Tiểu Mai thấy nàng như vậy cười nói: "Ban đầu ta vốn dĩ muốn giúp ngươi đem đồ hộp trả về, nhưng Mập Mạp ca không nhận, nói Thẩm đại ca đã đi rồi, hắn đem đồ hộp xách về cho ai, đành phải để lại."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, về sau tìm cơ hội trả phần nhân tình này vậy.

Uống thuốc, lại ngủ một buổi trưa, Lâm Ngọc Trúc mới cảm thấy sống lại, lúc này hoàn toàn không dám rong chơi nữa.

Chờ nàng khoẻ, Lý Hướng Vãn lại bị bệnh.

Nhóm nữ thanh niên trí thức ở tiền viện biết hai người này liên tiếp sinh bệnh, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời cười dài, đáng, cho các ngươi chơi, lại còn đắp người tuyết.

Trong không gian của Lý Hướng Vãn có thuốc, không có biện pháp quang minh chính đại lấy ra thôi.

Uống thuốc nằm hai ngày người đã khoẻ rồi, hoàn toàn chưa cho Lý Hướng Bắc không gian để phát huy, nàng bị ốm không coi là nghiêm trọng, cơm vẫn tự nấu được, điều này làm cho Lý Hướng Bắc có chút ưu thương.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai lúc riêng tư đã tự hỏi, hắn muốn Lý Hướng Vãn bệnh nặng một chút? Hay là không nặng đây?

Nhà chung nhiều thêm một chiếc xe đạp, làm các thôn dân tò mò một thời gian, các đại nương tốp năm tốp ba kéo nhau đến, đặc biệt tới nhìn xem, sờ bên này sờ bên kia, chính là tạo niềm vui thôi.

Mở miệng mượn, thật đúng là không có, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy điểm này hơi không đi theo kịch bản tiểu thuyết nha.


Có thể thấy được lúc này mọi người đang dần rảnh rỗi hơn.

Bởi vì xe đạp mà hậu viện các nàng suýt nữa trở thành căn cứ địa buôn chuyện của các đại nương, do trời lạnh, các đại nương chống đỡ không được hai ngày liền chuyển sang chiến đấu ở chiến trường nhà người khác.

Tiểu Cẩu Đản cách vách xem như đồng bọn của Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai, cũng tới xem xe đạp, vẻ mặt ao ước.

Lâm Ngọc Trúc nhìn hắn tay nhỏ chân nhỏ thì muốn cười, nói: "Cẩu Đản à, ngươi còn quá nhỏ, chờ lớn chút nữa là có thể đạp xe."

Tiểu Cẩu Đản nhìn chằm chằm xe đạp không rời mắt, đột phát ý tưởng kỳ lạ hỏi: "Lâm tỷ tỷ, mẹ ta nói mùa đông không thể liếm xe đạp, xe đạp rất đắng, có đúng thế không?"

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, đây là loại động tác gì?

Lâm Ngọc Trúc mê mang hồi lâu, Vương Tiểu Mai đi ra tới vừa lúc nghe được, ha ha nở nụ cười, vuốt đầu tiểu Cẩu Đản nói: "Tiểu Cẩu Đản có phải lại thèm ăn hay không, xe đạp này không thể liếm, cẩn thận dính rụng đầu lưỡi của ngươi."

Tiểu Cẩu Đản mờ mịt nhìn hai người, chính là rất muốn nếm thử.

Vương Tiểu Mai nén cười nói: "Vừa đến mùa đông liền có trẻ con liếm sương trên kính, làm phiền người lớn trong nhà, vừa đến mùa đông là các loại dặn dò bọn nhỏ, đừng làm chuyện ngu ngốc, chắc là Trần thẩm cũng sợ Cẩu Đản liếm linh tinh."

Khi Lâm Ngọc Trúc đang cạn lời muốn cười, thì nhìn thấy tiểu Cẩu Đản lặng lẽ vươn đầu lưỡi muốn liếm xe đạp.

Đã không còn kịp ngăn cản rồi.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai......

"Ứu ệ ệ..... ính ưỡi ồi....."

Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, mới chớp mắt một cái.


Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai nhất thời có chút há hốc mồm, bảo hắn đừng nhúc nhích, dùng nước ấm rót lên xe đạp một lúc lâu, tiểu Cẩu Đản đang sợ hãi mới rụt lưỡi lại được, chắc là bị thương nhẹ, khóc lóc chạy về nhà, Trần thẩm biết tiền căn hậu quả cho hắn một trận nhớ đời.

Tiểu Cẩu Đản lại tăng thêm một chuyện xấu hổ thời thơ ấu nữa.

Tuy nhiên hắn không cô đơn, trong thôn ngày đó cũng có mấy đứa nhỏ liếm song cửa sổ nữa, so với hắn còn thảm hơn, toàn bộ đầu lưỡi đều dính vào, người lớn trong nhà vừa tức vừa mắng, đứng ở phía bên kia tưới nước ấm.

Lâm Ngọc Trúc ở trong không gian cũng không nhàn rỗi, nàng đầu tư mua một cái máy sấy khô thực phẩm, mở ra nghiệp lớn làm mứt, để Tam Mập đem chuối cắt miếng sấy khô, lại kiếm ít quả đào làm mứt hoa quả, còn làm một đám mứt táo.

Mấy thứ đồ này cũng chỉ cuối năm bán một đám kiếm ít tiền, chứ bình thường cũng không thích hợp bán.

Sau khi thăng cấp, hạt giống trong không gian lại mở ra mấy thứ, có quả cam, cây phỉ, mướp hương và quả nho.

Mấy thứ này đối với Lâm Ngọc Trúc hiện tại trợ giúp không lớn, nhưng có thể kiếm điểm cống hiến, Lâm Ngọc Trúc vẫn như trước mỗi loại trồng một chút.

Thu hoạch một đám quả nho chín, Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm quả nho hơn nửa ngày, có nên làm thử một chút nho khô không nhỉ.

Không chỉ như thế, nàng còn làm chút ớt bột.

Nhìn thành quả thu hoạch, địa vị của Tam Mập trong lòng Lâm Ngọc Trúc đã bỏ xa Đại Mập mấy con phố.

Mấy loại quả khô mứt hoa quả, Lâm Ngọc Trúc làm không nhiều, nàng tính toán bán đắt một chút, dùng giấy dầu đóng gói cẩn thận, lại dán tờ giấy đỏ viết chữ phúc, năm mới tặng quà lãnh đạo chẳng phải là rất có mặt mũi.

Bận rộn mấy ngày nay nàng đột nhiên phát hiện ong mật trong không gian, sau đó bắt được hệ thống hỏi sao lại thế này.

Thanh âm hệ thống như gió mát cực kỳ nhu hoà nói: "Hệ thống chúng ta cũng phải có chút tài sản riêng, nếu không sẽ bị hệ thống khác chê cười."

Lâm Ngọc Trúc:......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.