Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 45: 45: Thật Là Hết Thuốc Chữa




Một chút ánh chiều tà màu mận chín còn sót lại dần dần bị bóng tối ăn mòn.

Sắc trời đã tối, Lâm Ngọc Trúc đã đem một nửa lúa mạch dọn xong rồi, Lý thẩm vẫn chưa quay lại.

Lâm Ngọc Trúc thấy mấy người phụ nữ rời đi cơ bản đều đã quay lại làm việc, quyết định đợi Lý thẩm thêm một chút, ngồi chờ, hai mươi phút lại trôi qua.

Trong lòng đại khái đã hiểu sao lại thế này, Lâm Ngọc Trúc có chút câm nín, Lý thẩm này thật đúng là!
Lâm Ngọc Trúc liền đi tìm tiểu đội trưởng, nói: "Chú à, phần việc của ta ta đều đã làm xong rồi, chính là Lý thẩm đi về nấu cơm còn chưa quay lại, phần việc của thẩm ấy vẫn chưa làm xong đâu.

"
Tiểu đội trưởng nhìn phiến ruộng đã phân công cho nàng, chỉ còn lại một nửa lúa mạch chưa chở đi, ấn tượng đối với Lâm Ngọc Trúc có sự thay đổi lớn, Lâm thanh niên trí thức cũng có thể làm việc nha.

"Hay là ngươi đợi thêm chút nữa, lúa mạch trong ruộng không chuyển đi hết, đều tính là hai người các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ.

"
Lâm Ngọc Trúc liền có chút câm nín! !
Xem ra Lý thẩm là quyết tâm đẩy việc cho nàng, nàng là người dễ bị ăn vạ như vậy sao?
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ trầm tư một lát, lúc sau mới nói một câu: "Lúa mạch còn để lại trong ruộng, sẽ bị trừ bao nhiêu công điểm?"
Lâm Ngọc Trúc rõ ràng nhìn thấy tiểu đội trưởng sắc mặt cứng đờ, sợ là không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy?
Tiểu đội trưởng xác thật không ngờ tới, hắn còn tưởng rằng Lâm Ngọc Trúc sẽ trở về tiếp tục làm việc! Cũng đúng, là hắn nghĩ sai, cô nương này sao có thể sẵn sàng chịu thiệt.

Đã nói như vậy, tiểu đội trưởng chỉ có thể đi qua nhìn kỹ xem rốt cuộc còn lại bao nhiêu lúa mạch.


"Lý thẩm bị trừ nhiều hơn, trừ ngươi hai công điểm, trừ nàng bốn công điểm.

" Xem xong tình huống, tiểu đội trưởng nói với Lâm Ngọc Trúc, nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Lúa mạch cứ để ở ruộng như vậy, nếu ban đêm ẩm thấp bị mốc meo hai người các ngươi phải bồi thường.

"
Nghe những lời nghiêm túc của tiểu đội trưởng, nàng ngược lại thấy yên tâm.

Một người lấy mấy công điểm ra uy hiếp ngươi, thì trong mắt họ mấy công điểm này nhất định rất quan trọng, Lâm Ngọc Trúc dám đánh cược, Lý thẩm chắc chắn sẽ tiếc bốn công điểm này, bà ấy càng sợ lúa mạch xảy ra chuyện.

Tạm chưa nói đến lúa mạch để lại ruộng một đêm có thể bị hỏng hay không, năm nay thu hoạch tốt thì một công điểm cao nhất là được 1 hào 5 xu tiền!
Nàng hiện giờ là người sẽ tiếc 3 hào sao?
Lý thẩm quá coi thường nàng.

Nhìn thời tiết, cuối thu mát mẻ, nửa tháng nay trời không mưa, lúc này đất khô đến sắp rạn nứt, cũng không cần lo lắng quá.

Hôm nay nói cái gì cũng không thể để người khác bắt chẹt nàng.

Lâm Ngọc Trúc bày ra vẻ mặt thịt đau nói: "Nếu tính như vậy, ta và Lý thẩm cộng lại là trừ tới sáu công điểm, vậy cũng quá nhiều.

Hay là ta đi về kiếm gì ăn tạm, rồi quay lại tiếp tục làm.

"
Tiểu đội trưởng gật đầu, quy củ là chết người là sống, tuy rằng nói mỗi người mười công điểm một ngày, chính là để cổ vũ thôn dân nỗ lực làm việc, cũng vẫn sẽ có chiếu cố đặc thù: "Nếu ngươi quay lại tiếp tục làm, sẽ đem điểm trừ của Lý thẩm tính cho ngươi.


"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, vẻ mặt kích động, vội vàng cảm ơn tiểu đội trưởng.

Tiểu đội trưởng thật đúng là tin chuyện ma quỷ rằng Lâm Ngọc Trúc sẽ quay lại tiếp tục làm việc, còn nghĩ mấy thanh niên trí thức cũng không dễ dàng, tuổi còn nhỏ đã phải xa gia đình.

Hắn nào đâu biết rằng Lâm Ngọc Trúc căn bản không tính toán quay lại.

Theo Lâm Ngọc Trúc thấy, Lý thẩm cũng không phải người tốt gì, nàng nếu dám chạy vậy nhất định là có hậu chiêu, tiểu đội trưởng tuy rằng đồng ý đem công điểm bị trừ kia tính cho nàng, nhưng Lâm Ngọc Trúc cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Có một số người già chính là có tuyệt chiêu, một khóc hai nháo ba thắt cổ, đoạt công điểm chẳng khác nào cướp thịt trong miệng hổ, vạn nhất Lý thẩm cũng là loại người đanh đá, vậy tiểu đội trưởng chưa chắc đã xử lý được.

Cuối cùng đừng để nàng làm hết việc còn chọc một thân tanh, sợ nhất là loại người đầu óc hạn hẹp, người khác nói cái gì thì biết cái đó, đến lúc đó nói nàng quyến rũ tiểu đội trưởng hay là nói tiểu đội trưởng trâu già gặm cỏ non, bọn họ liền tin là thật, tuyên truyền khắp nơi.

Vậy nàng có thể bị tức hộc máu!
Cho nên nói, Lý thẩm nếu đánh cược nàng sẽ thành thật tiếp tục giúp bà ấy làm việc, vậy để bà ấy cược đi.

Nói đơn giản đây là một trận cá cược công điểm, à, còn phải gánh vác rủi ro lúa mạch trong ruộng bị hỏng.

Trước kia còn tưởng rằng Lý thẩm tính không xấu, chỉ là lắm mồm một chút, hiện tại xem ra, cũng là loại người bắt nạt người thành thật, chậc chậc chậc, biết người biết mặt không biết lòng.

Ngôn Tình Sắc
Lúc về tới hậu viện của nhà chung cho thanh niên trí thức thấy Vương Tiểu Mai đang ngồi trước cửa rửa rau, nàng ấy đã làm việc nhà nông mấy năm, thu hoạch vụ thu với nàng ấy chỉ là chuyện nhỏ, xong việc đã về từ sớm.


Thấy Lâm Ngọc Trúc về, nàng ôm chậu rau đã rửa xong thò lại gần: "Sao về muộn như vậy? Nhiệm vụ hôm nay làm xong không?
Ta nói cho ngươi, thu hoạch vụ thu đại đội trưởng giám sát chặt chẽ nhất, hắn vốn không ưa mấy thanh niên trí thức chúng ta, nếu tại thời điểm này kéo chân sau, lúc chia lương sẽ để ngươi nhận cuối cùng, ngươi đừng đâm đầu vào họng súng, nếu có danh ngạch trở về thành, hắn chắc chắn sẽ không nói tốt cho ngươi.

"
"Cảm ơn ngươi ha!" Lâm Ngọc Trúc nghe nàng lải nhải, lỗ tai đã sắp mọc kén, em gái này không có việc gì lại lôi danh ngạch về thành ra nói.

Vương Tiểu Mai thấy bộ dáng Lâm Ngọc Trúc lạnh nhạt, không biết là mệt hay là không muốn nghe nàng lải nhải, nghĩ tới câu nói trước khi hai người tách ra lúc giữa trưa, nàng do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: "Câu nói lúc trưa của ngươi là có ý gì nha?"
Lâm Ngọc Trúc dưới chân lảo đảo, nàng thật không nghĩ tới đến lúc này Vương Tiểu Mai vẫn còn chưa hiểu ra!
"Thật là hết thuốc chữa.

" Lâm Ngọc Trúc nhàn nhạt nói.

"Hả? Ý gì?" Vương Tiểu Mai vẻ mặt mờ mịt, sao lại nghiêm trọng tới nông nỗi như vậy?
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nếu nàng là Vương Tiểu Mai, giữa trưa lúc Lý Hướng Vãn nói ra câu kia, nàng sẽ không tìm Trương Diễm Thu gây khó dễ, mà là trực tiếp đi nhà trưởng thôn tố cáo.

Tố cáo Trương Diễm Thu đồng chí đùa bỡn trêu chọc quần chúng, thế nhưng giả vờ tự sát lợi dụng lòng đồng tình của quần chúng để bôi nhọ nàng, lấy tính cách của trưởng thôn quá nửa là sẽ ba phải, nhưng sự uất ức của nàng sao có thể cho qua như vậy, vết nhơ nàng từng ép người tự sát nói cái gì thì cũng phải tẩy trắng trong hôm nay.

Nếu như trưởng thôn hỏi nàng muốn làm thế nào? Vậy tốt quá, nàng muốn Trương Diễm Thu cùng nàng ở ruộng lúa mạch đối chất trước mặt thôn dân, đúng rồi, còn phải kéo Triệu Hương Lan làm chứng, dựa vào cái gì nàng là người cho mượn lương lại còn phải hầu hạ người ta, cuối cùng lại rơi xuống cái thanh danh đanh đá ương ngạnh, bắt nạt kẻ yếu.

Mấy đại nương trong thôn, đều không cần ngươi nói chi tiết, là có thể nghĩ ra tới mười mấy phiên bản.

Còn có Lý Hướng Vãn, nàng ta cũng không chạy được, trước kia không vạch trần, bây giờ vạch trần là có ý tứ gì? Muốn nàng súng thương xông vào trận địa, thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị kéo xuống nước.

Dù sao ai cũng đừng nghĩ chạy, như vậy tính ra là hoàn toàn xé rách da mặt với Lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc sẽ không ngại, nhưng đây là việc của Vương Tiểu Mai chứ không phải nàng.

Lâm Ngọc Trúc ngẫm lại sau đó tiểu pháo hôi thăng cấp thành đại pháo hôi bị diệt trừ không thương tiếc, cực kỳ ghét bỏ nhắm mắt lại, coi như không thấy.

Quên đi quên đi.


Với chỉ số thông minh này của Vương Tiểu Mai, nàng mà đắc tội nữ chính, khả năng còn thảm hơn bây giờ, không bằng cứ như vậy, cái gì cũng không biết cũng khá tốt.

Còn có nàng hoài nghi sau khi nàng chỉ điểm bến mê cho, bày binh bố trận cho nàng ấy, nàng ấy làm trò trước mặt toàn bộ thôn dân không cẩn thận vẫn là có thể bị Trương Diễm Thu trả đũa.

"Quên đi, ngươi cũng đừng nghĩ nữa, người ngốc có ngốc phúc, về sau cách xa Trương Diễm Thu một chút là được.

"
Vương Tiểu Mai cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

"Vậy chẳng phải là rất mất mặt, giống như ta sợ nàng vậy.

" Vương Tiểu Mai nói thầm.

Lâm Ngọc Trúc chậc chậc chậc lắc đầu: "Tùy ngươi, tùy ngươi!"
Vương Tiểu Mai: "! ! "
"Ngươi còn chưa trả lời sao lại về muộn như vậy đâu, nhiệm vụ hoàn thành không?"
Lâm Ngọc Trúc kể đại khái chuyện buổi chiều cho Vương Tiểu Mai.

Không nghĩ tới Vương Tiểu Mai so với nàng còn tức giận hơn: "Mấy người lớn tuổi chính là như vậy, thấy chúng ta ở trong thôn không có căn cơ, đều bắt nạt chúng ta ghê gớm.

" Càng nói càng giận, dường như nhớ tới cái gì, chậu trong tay cũng suýt nữa ném đi.

"Hừ, ngươi nhìn xem bọn họ có bắt nạt thanh niên trong thôn không? Chân trước vừa bắt nạt, chân sau cả nhà người ta đã đánh qua đi.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.