Thập Niên 70 Quân Hôn Thủ Trưởng Siêu Sủng

Chương 37: 37: Bán Một Ân Huệ




Lý Thiên Tư thật sự không biết mẹ chồng mình nghĩ cái gì.

Cho dù bà ta không muốn Dạ Tử Hiên đính hôn thì cũng không nên làm mất lòng anh chứ?Cho dù bà ta có là mẹ của Dạ Tử Hiên, cũng không thể làm như vậy, bằng không, tình mẹ con giữa hai người sớm muộn gì cũng bị dày vò cho hết.

"Mẹ, không phải mẹ nói muốn dọn dẹp phòng cho cậu út sao?"Lý Thiên Tư suy nghĩ một chút, vẫn quyết định thuận tay giúp Dạ Tử Hiên một lần.

Dù sao cũng chỉ là chuyện động cái miệng một chút, anh cũng sắp kết hôn rồi, về sau hẳn là sẽ tập trung chăm sóc gia đình nhỏ của mình, nếu lúc này không thuận thế mà giúp đỡ một chút, về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

Gió thổi bên gối rất lợi hại đấy!"Chị dâu, chị tới đây làm cái gì thế?"Nhìn mẹ mình lập tức không quan tâm mình nữa, sắc mặt Dạ Sơ Hạ cực kỳ không vui, giọng điệu cũng khó nghe.

Chị dâu này thật sự rất đáng ghét, rõ ràng mẹ cô ta sắp lấy được tiền từ trong tay anh hai rồi, chị dâu lại chạy tới cắt ngang.


"Em gái, em tan học về nhà không cần phải làm bài tập sao?"Lý Thiên Tư không quan tâm em gái chồng nói cái gì, thứ cô ta muốn chỉ là thái độ của Dạ Tử Hiên.

Không thấy cô ta nói xong mấy lời vừa rồi, vẻ mặt Dạ Tử Hiên đã dịu hẳn đi sao?Chỉ cần làm cho Dạ Tử Hiên thay đổi một chút cách nhìn về cô ta thì tốt rồi.

Còn mẹ chồng cùng em gái chồng, cô ta hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần mẹ chồng không có ý kiến gì với cô ta, thì cô ta cũng không so đo quá nhiều.

Em gái chồng sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, cũng chả ở nhà được mấy năm nữa, sao cô ta phải để ý mấy chuyện không đâu chứ?"Lão nhị, Sơ Hạ muốn lấy tiền thì anh lấy ra đi, tôi không có thời gian dây dưa với anh đâu!"Mặc dù Thái Mẫn rất muốn dọn dẹp phòng cho con trai út, nhưng bà ta cũng không quên tiền.

Sắc mặt Dạ Sơ Hạ lập tức vui vẻ hẳn.

"Mẹ, tôi không có tiền.

Tiền trợ cấp của tôi có tổng cộng hai mươi đồng, đã đưa một nửa cho nhà, trong tay tôi mỗi tháng chỉ còn lại khoảng mười đồng, tôi còn phải lo làm quan hệ nữa!"Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dạ Tử Hiên vang lên trong phòng.

Có tiền cũng không thể lấy ra được nữa, sau khi anh kết hôn, tiền dưỡng lão cũng phải nói rõ.

"Mẹ, không nên tức giận, chú hai nói cũng là lời thật.

Chúng ta ở nhà còn phải làm quan hệ, thì chú hai ở trong bộ đội cũng cần phải lo lót quan hệ.


Nếu trong tay chú hai không có tiền, vậy thì bảo chú hai tìm thời gian lên núi dạo một vòng, biết đâu có thể đánh bắt được gì đó, tới lúc ấy bán đi cho cô út mua khăn lụa!"Lý Thiên Tư nhìn sắc mặt mẹ chồng rất khó coi, trực tiếp ôm lấy cánh tay bà ta, nhỏ giọng an ủi.

Hừ, chỉ cần chú hai săn được đồ trên núi, vậy thì đó là của chung mọi người, em gái chồng muốn khăn lụa, mơ đi!"Đã nghe chưa?"Con trai út một tuần mới có thể về một lần, đúng lúc ngày mai bảo lão nhị lên núi, săn bắt chút đồ bồi bổ cho con trai út.

Thằng út ở trong trường học ăn không ngon mặc không tốt, còn phải động não.

"Mẹ!"Dạ Sơ Hạ hung hăng trợn mắt liếc Lý Thiên Tư.

Đều tại người phụ nữ này, nếu không có chị ta, thì cô ta đã đòi được tiền mua khăn lụa từ trong tay anh hai rồi!Dạ Tử Hiên không nghĩ nhiều như vậy.

Anh nghĩ ở nhà không bằng lên núi, ở trên đó quả thực tốt hơn ở nhà nhiều.

Hơn nữa, cô gái nhỏ kia chỉ có một mình, điều kiện sinh hoạt chắc chắn không tốt được, anh săn bắt chút đồ vừa hay bồi bổ cho cô nhóc kia.

Cô nhóc kia thật sự là quá gầy.


Nhưng trong lòng anh vẫn rất biết ơn chị dâu.

Trước kia, hình như chị dâu cũng chẳng để tâm gì tới anh, nhưng không ngờ hôm nay chị dâu lại nói đỡ cho anh.

Điều này làm cho Dạ Tử Hiên cảm thấy tò mò, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ một chuyện.

Chị dâu đây là coi trọng tiềm lực của anh, hoặc có thể nói là xem trọng thành tựu trong tương lai của anh.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.