Hôm nay nhà họ Tống chuẩn bị rất nhiều loại nhân khác nhau, bốn người cùng nhau làm, Chu Lan Bình thấy Bạch Linh Lung làm việc rất thành thạo, gói rất xinh đẹp, cười hỏi: “Linh Lung, mấy người ở thành phố Đàm đều rất hiếm có người làm sủi cảo, là ai dạy con làm thế?”
“Mẹ con dạy.”
Nguyên chủ biết gói, cô cũng biết, các kiểu gói đều biết.
Lục Tĩnh Xuyên ở bên cạnh phụ trách cán vỏ bánh, thấy cô gói cái nào cũng đẹp, tốc độ còn nhanh, mỗi cái gói xong đều được sắp xếp rất ngay ngắn, mỉm cười nói: “Rất chuyên nghiệp.”
Bạch Linh Lung cười cười, nhìn thấy sủi cảo trên bàn, đột nhiên nhớ đến một chuyện, mở miệng hỏi anh: “Đúng rồi, phó đoàn trưởng Lục, anh là người nơi nào thế?”
“Em cứ gọi tên của anh là được.”
Lục Tĩnh Xuyên không muốn nghe cô gọi anh bằng chức vụ chút nào, cũng trả lời vấn đề của cô: “Nhà anh ở kinh đô, đơn vị công tác ở thành phố Hán.”
Đối với Bạch Linh Lung hiện tại mà nói, kinh đô và thành phố Hán là hai thành phố lớn xa xôi không thể nào với tới, cô cũng chỉ nhìn thấy thông tin miêu tả về hai thành phố này trong sách mà thôi.
Bạch Linh Lung cũng không hỏi quá nhiều về chuyện gia đình và công việc của anh, ngược lại quay sang hỏi Chu Lan Bình: “Bác gái, lúc trước con nghe Lục Tĩnh Xuyên nói là bác định tặng cho anh ấy một bất ngờ lớn, có phải bác cũng tìm đối tượng xem mắt cho anh ấy, sau đó bị chuyện hiểu lầm của con phá hư rồi không?”
Nhắc đến chuyện này, Chu Lan Bình cười nói: “Không phải, dì không có cho nó đi xem mắt, là thằng Thao xin nghỉ về nhà. Hai anh em họ bọn họ rất thân với nhau, lần cuối cùng gặp mặt là ba năm trước, nó lén xin nghỉ về, nói là muốn tạo bất ngờ cho Tĩnh Xuyên.”
Bạch Linh Lung đã hiểu, nghĩ đến chuyện đi xem mắt nhầm bàn hồi sáng, cô cũng nhịn không được mỉm cười, cô thật sự không ngờ rằng loại chuyện như trong phim này sẽ xuất hiện trên người cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-37.html.]
Sủi cảo nhanh chóng gói xong, trong lúc Chu Lan Bình đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Bạch Linh Lung chủ động đi giúp đỡ, không hề coi mình là người ngoài chút nào, nhanh nhẹn thành thạo giúp đỡ, lại trò chuyện vui đùa với bà ấy.
Tống Kim Nghiêu không nói quá nhiều nhưng cũng đã gặp qua đủ loại người, đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh từ lâu, ông ấy vẫn luôn cẩn thận quan sát Bạch Linh Lung, có đánh giá rất cao về cô: “Đồng chí nữ này khá tốt đó.”
Lục Tĩnh Xuyên rất tự tin vào ánh mắt của mình, anh thích những cô gái có tính cách nhanh nhẹn rạch ròi như thế này, nhìn gương mặt trẻ tuổi tự tin lại tràn ngập sức sống của cô, anh cũng bị cô ảnh hưởng, trong lòng cũng bất giác cảm thấy vui vẻ hơn.
Tống Thao làm việc vô cùng nhanh nhẹn, nửa tiếng sau đã quay về, cậu ấy chạy thẳng vào phòng bếp, cười hì hì vẫy tay với Bạch Linh Lung.
“Đã điều tra được rồi à?”
Bạch Linh Lung đang lặt rau, lập tức đứng dậy một cái vèo.
Chu Lan Bình cũng buông công việc trong tay xuống, nhanh chóng đi ra ngoài hỏi: “Thằng Thao, Bạch Kiến Nhân làm việc ở đơn vị nào thế?”
“Nhà máy sắt thép.”
“Cái gì? Không phải nhà máy máy móc hả?” Bạch Linh Lung nhướng mày.
“Ông ta vốn dĩ là chủ nhiệm hậu cần của nhà máy máy móc, nửa năm trước được điều đến nhà máy sắt thép làm chủ nhiệm bộ phận tài vụ.”
Tống Thao cũng không úp úp mở mở, thấy cha mẹ nghe đến đầy đều nhíu mày, cậu ấy nở nụ cười đầy thâm ý: “Cha mẹ, cái tên Bạch Kiến Nhân kia cũng không phải dạng vừa đâu.”
“Từ nhà máy máy móc thăng cấp đến nhà máy sắt thép, từ bộ phận hậu cần chuyển đến bộ phận tài vụ, người thường cũng làm không được.” Tống Kim Nghiêu híp mắt lại.