[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 17



Cố Thuấn Hoa mệt sắp chết rồi, lại còn phải chăm sóc hai đứa trẻ không muốn để cho bọn trẻ phải chịu ủy khuất, liền cất tiếng gọi lại, ông chủ giúp cô nhấc hành lý đặt lên xe, Cố Thuấn Hoa lại ôm hai đứa trẻ ngồi lên trên.

Từ trạm xe lửa đi tới phía con đường cái trước cổng chỉ có hơn ba ki-lô-mét thôi, vậy mà những địa điểm đi qua chính là những khu vực sầm uất nhất của thủ đô, từ trạm xe lửa đi ra, ngang Sùng Văn Môn, đi qua đường cái ở trước cổng phía Đông, liền có thể nhìn thấy được vòng rào lớn ở phía Bắc của lầu quan sát.

Cả chặng đường Cố Thuấn Hoa chỉ bảo cho hai đứa trẻ, đây là lầu quan sát, nơi đây chính cổng chính phía Nam của nội thành kinh đô ngày xưa, hoàng đế thời nhà Thanh trước khi qua đời đã sống tại nơi này.

Xe ba gác rẽ vào vòng rào lớn, trong vòng rào lớn có rất nhiều cửa hàng, trên đường luôn có người đến người đi,lúc đi đến đầu ngõ nhỏ Đại Lực, Cố Thuấn Hoa liền bảo ông chủ dừng xe lại, trả tiền cho ông cụ, dắt theo hai đứa trẻ đi vào trong ngõ nhỏ.

Từ ngõ nhỏ Đại Lực cứ tiếp tục đi thẳng về phía Tây, đi đến cuối cùng sau đó rẽ ngang, liền nhìn thấy một con hẻm nhỏ nằm chéo, đó chính là nơi mà Cố Thuấn Hoa đã sinh sống từ nhỏ đến lớn.

Bên trong con hẻm nhỏ đều là những khu phức hợp lớn, bên trong khu phức hợp có ít nhất là khoảng mười mấy hộ, nhiều nhất thì khoảng mấy chục hộ gia đình, Cố Thuấn Hoa đi đến trước một ngưỡng cửa, trên cánh cổng lớn cũ kỹ có dán hai bức tranh sơn son thếp đỏ, bên cạnh cửa có hai trụ đá được chạm trổ, trên bề mặt khung cửa được khắc dòng chữ “Lòng trung hậu truyền muôn đời, thi sách trường tồn mãi mãi”.

Cố Thuấn Hoa liền chỉ vào nói: “Chúng ta tới nhà rồi.”

Có thể dễ dàng nhận thấy được hai đứa trẻ có chút hưng phấn, nhiều hơn nữa chính là hiếu kỳ.

Cố Thuấn Hoa dẫn theo hai đứa trẻ đi vào bên trong, một lối đi nhỏ vô cùng quanh co ngoắt ngoéo, trên lối đi nhỏ than tổ ong được chất thành đống, những cây rau cải trắng lớn cùng với những đồ vật linh tinh khác được che lại bằng đệm rơm, đi qua lối đi nhỏ, liền chính là một cái sân rộng rộng như lòng bàn tay.

Ở thủ đô, Đông Thành Quý, Tây Thành Quý, khu phức hợp lớn đều ở phía Nam thành phố, trước khi giải phóng phía Nam thành phố chính là vùng đất nghèo khổ cho những người dân thường sinh sống, ở phía Nam thành phố Thiên Kiều đều là những đoàn ca hát tạp kỹ bán nghệ nói tướng thanh, sau khi giải phóng, công tư hợp danh, đơn vị phân chia nhà thuộc diện nhà nước cho công nhân viên chức, được chia thành những gian nhà như thế này trong khu phức hợp lớn.

Nhà cửa là thuộc quyền sở hữu của văn phòng quản lý bất động sản thủ đô, cá nhân có quyền cư trú, bình thường mỗi hộ sẽ được phân cho một gian, một gian cũng chỉ rộng khoảng mười mấy mét vuông, trong khu phức hợp rộng lớn như vậy, có thể chia ra được mười mấy hộ.

Lúc mới bắt đầu thì có thể vẫn còn đủ chỗ để ở, thế nhưng thời gian trôi qua, mọi người đều kết hôn sinh con, nếu như vẫn cứ sống trong gian nhà mười mấy mét vuông kia, thì sẽ trở nên vô cùng chật chội, vì thế có người liền dựng lên một căn lều nhỏ ở bên cạnh gian nhà mười mấy mét vuông của mình, dần dần như con tằm nhả tơ mở rộng, cuối cùng cái sân càng ngày càng nhỏ lại, thế cho nên có một vài khu phức hợp lớn, đi vào bên trong liền không thể nhìn thấy được cái sân nữa rồi, đều là những lối đi nhỏ, giống như mê cung vậy.

Hai đứa trẻ đã nhìn thấy trận địa như thế này bao giờ đâu, ở trong hầm lò, xung quanh bốn phía đều trống trải, nhìn về phía xa xa không thấy được giới hạn, nào có giống như ở nơi này, con người lấp kín kẹt cứng trong các ngõ ngách, trong các góc trên lối đi nhỏ đều là than tổ ong và đồ vật trong gia đình, ngay đến cả một chỗ để đặt chân xuống cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.