Thập Niên 70 Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn

Chương 14: 14: Cuộc Sống Của Nhà Họ Kiều 2




Đứa nhỏ đối với hoàn cảnh bên ngoài vô cùng nhạy cảm, ở trong ‘sự đối đãi bằng con mắt khác’ của một số người ở viện gia chúc rốt cục cũng hiểu được một số chuyện của người lớn.Thế là hai ngày gần đây cậu liền không còn đòi cha, ăn cơm cũng ngoan ngoãn ăn, chỉ ăn đồ ăn phía trước mình, ăn xong sẽ còn hỗ trợ thu dọn bát đũa.

Dáng vẻ cẩn thận dè dặt này quả thực khiến Kiều Trà Trà vô cùng khó chịu.Phải nhanh một chút, mau mau đi Miên Sơn.Kiều Trà Trà cố nén chua sót nơi mũi, nghĩ như vậy.Hôm nay chị dâu cả Kiều bởi vì lấy nguyên nhân đứa con trai út bị sốt xin phép nghỉ ở nhà, nhìn thấy mẹ con Kiều Trà Trà trở về, mau lấy đồ ăn trong tủ ra, để trên mặt bàn nói: "Mau ăn mau ăn, bởi vì em chưa trở về, Hoành Hoành ngay cả cơm cũng không chịu ăn.

Đứa nhỏ này, cứ ngồi ở bên bục cửa, có gọi cũng gọi không được, kéo cũng không nhúc nhích."Kiều Trà Trà xoa xoa tóc của con trai, nói: "Tính tình nó bướng bỉnh, làm phiền chị dâu."Chị dâu cả Kiều khoát khoát tay, cầm lấy hộp giấy bắt đầu dán: "Khách khí cái gì, chị đây nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.


Hoành Hoành ngoan mà, không khiến người ta bận tâm chút nào."Lời này là thật, cả một buổi sáng ngồi ở cạnh cửa, không khóc không ầm ĩ cũng không chạy lung tung, ngay cả nhà vệ sinh cũng không đi.Kiều Trà Trà lấy bát đũa, ngồi xuống lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Phong đỡ hơn chút nào không chị?"Tiểu Phong chính là đứa con trai út của chị dâu cả Kiều, bốn tuổi, nhìn gầy yếu, dáng vẻ không khác gì Hoành Hoành ba tuổi.

Chị ấy còn có một đứa con trai lớn gần mười tuổi và đứa con gái sắp tám tuổi, áp lực nặng đến mức tháng nào cũng căn dặn anh cả Kiều đi bệnh viện nhận áo mưa.Trong nhà chỉ lớn như vậy, hai người kiếm được từng ấy tiền, nơi nào còn dám sinh đứa nhỏ.Chị dâu cả Kiều dừng tay lại, cười cười nói: "Buổi sáng lúc ấy sốt rất cao, uống thuốc hạ sốt Đại Muội cho, lúc này đã đỡ hơn rất nhiều.""Chị cả tới rồi, vậy là tốt rồi." Kiều Trà Trà gắp miếng thịt cá thật mỏng bên trên lớp xương bỏ vào trong chén của con trai, nghĩ thầm cá trên bàn này đoán chừng là chị cả mang tới.Hoành Hoành bỗng nhiên mở miệng: "Dì cho con kẹo."Kiều Trà Trà còn chưa lên tiếng, chị dâu cả Kiều đã cười khanh khách nói trước: "Dì cháu thương cháu, trong mấy đứa bé nhà ta thương nhất chính là cháu, mau lấy kẹo ra nhìn một cái, chỉ có cháu là kẹo sữa, anh Tiểu Phong của cháu là kẹo trái cây."Nói xong, lại nhìn Kiều Trà Trà nói đùa: "Đại Muội còn nói cái gì mà mở cửa sổ ra cho thoáng một chút, nói cảm mạo sẽ truyền nhiễm, lỡ em và Hoành Hoành bị nhiễm bệnh sẽ không tốt, em còn đang mang thai cơ mà.


Đại Muội lời nói này cũng thật hồ đồ, Tiểu Phong bị cảm không phải chính là bị gió thổi vào người à.

Bác sĩ người ta cũng đã nói, nói bệnh cảm cúm gì mới truyền nhiễm bệnh nào không mà."Chị ấy che miệng cười hai tiếng, sau đó cúi đầu giấy dán hộp.Kiều Trà Trà trên mặt duy trì vẻ mỉm cười, không nói chuyện, gắp miếng thịt cá cuối cùng vào trong chén con trai, "Ăn đi."Hoành Hoành lo lắng bất an móc kẹo trong túi ra, nhét vào trong tay Kiều Trà Trà, đỡ bát mau chóng ăn cơm.Kiều Trà Trà không khách khí chút nào mở vỏ kẹo ra, bỏ kẹo sữa vào trong miệng mình.Ừm, đại bạch thỏ, đúng là ngon.Chị cả tính cách mạnh mẽ, từ nhỏ lớn lên trong sự sủng ái của ông bà nội, làm việc nói chuyện từ trước đến nay đều tùy tâm tùy hứng.Trong mấy anh chị em, chị cả là người thương nguyên chủ nhất.

Dựa theo lời nói của chị ấy, đứa em gái trầm mặc ít nói, bị đánh ba cây gậy cũng im lặng cần được bảo vệ nhất.Từ sau khi Kiều Trà Trà xuyên đến nơi này đã được chị cả giúp đỡ không ít, chờ sau khi lộ ra mấy phần tính nết của mình còn được chị cả tán thưởng mấy câu, nói: Cuối cùng không sợ em về sau không phải bị người khác bắt nạt chết thì chính là bị mình nín nhịn mà chết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.