Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng Ngày

Chương 28: Chương 28




Nhân viên ghi điểm nghe mấy người này bàn tán liền nhíu mày, đánh gãy lời bọn họ : “Triệu Tín, cậu nói cái gì mà đội trưởng sản xuất chỉ đối xử tốt với thanh niên trí thức Sở hả? Lần trước cậu xin nghỉ với lý do như vậy thì làm sao được đồng ý? Chỉ cần yêu cầu hợp lý, đội trưởng sản xuất sẽ phê duyệt.

Ngày hôm qua Sở Uyển về nhà mẹ đẻ nên được đội trưởng đồng ý, công điểm cũng đã bị trừ theo đúng quy định.

Nếu ai có ý kiến, liền đến tìm đội trưởng, nếu vẫn không phục thì mời lên công xã tố cáo!”Một tiếng quát lớn của nhân viên ghi điểm làm cho nhóm người này ủ rũ, im lặng, nhưng trong đáy lòng bọn họ chính là không phục.


Cả thôn đều gọi Sở Uyển là tiểu quả phụ, vậy mà nhân viên ghi công điểm lại gọi cô ta là thanh niên trí thức Sở.

Cách gọi này chính là muốn tăng thêm thể diện cho cô ta a.“Hơn nữa, thanh niên trí thức Sở hôm nay không phải ——” Nhân viên ghi công điểm còn chưa nói xong đã bị người khác nói xen vào, đánh gẫy lời nói của mình.“Mọi người đừng lại nói Sở Uyển nữa, cha mẹ cô ấy là người thành phố, trong thành phố nhiều truyện cần giải quyết, cách xa như vậy, thư từ quà lại lại không thuận tiện, vì vậy cô ấy mới phải trở về”.

Uông Mỹ Như dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi, thanh âm thanh thúy, ngữ khí ra điều rất quan tâm đến Sở Uyển, “Sở Uyển vốn dĩ da thịt non mịn, chịu không nổi mặt trời nóng nực như thế này, mong mọi người bao dung cho cô ấy một chút”.Mọi người đều biết Uông Mỹ Như và Sở Uyển cùng nhau xuống nông thôn, đều là thanh niên trí thức, hai người ở trong thôn chính là dựa vào nhau, là bạn tốt của nhau.


Bởi vậy những gì mà Uông Mỹ Như nói, chính là đại diện tiểu quả phụ lên tiếng.“Người thành phố sao! Người thành phố chính là người cao quý sao? Sẽ không giống như nông dân chúng tôi sao?”“Người thành phố chính là nhiều thể diện a ! Sao nhà mẹ đẻ cô ta không xin cho cô ta một xuất về thành phố đi”.“Cô ta quý giá như vậy, không phơi nắng làm việc được, còn mệnh của chúng ta là mệnh khổ, chỉ xứng đáng làm cả phần công việc của cô ta mà thôi”.Uông Mỹ Như nghe thấy mọi người nói như vậy liền sốt ruột, vội vàng giải thích : “Mọi người như thế nào lại tức giận như vậy? Tôi không có ý như vậy.”Cô ta không nghĩ rằng, đúng lúc này, Sở Uyển đang chậm rãi đi đến.Sở Uyển đi dưới bóng cây, trên tay ôm một quyển sổ ghi chép, hai bím tóc được tết gọn thả xuống hai vai.

Hai mắt trong trẻo, thần thái sáng láng.Uông Mỹ Như theo bản năng sờ lên giữa trán của mình, nơi đó đều là mồ hôi.Hiện tại toàn thân cô ta ướt sũng mồ hôi, thật sự trông rất chật vật, so sánh cùng Sở Uyển thấy hoàn toàn khác nhau.

Người ta thể hiện ra chính là phong thái của người thành phố được nuôi dạy tốt, còn cô ta lại không khác gì một cô gái nông thôn chân chính.Không biết vì cái gì, mặc dù mọi người luôn ghét bỏ Sở Uyển, nhưng chỉ cần Sở Uyển xuất hiện liền hấp dẫn mọi người chú ý.Uông Mỹ Như chần chờ một chút liên tiếng: “Tiểu Uyển, cô không về nhà mẹ đẻ sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.