Hạ Phong đột nhiên bị gọi thì quay đầu nhìn lại, Lâm Thiển Thu đang dùng đôi mắt trong sáng nhìn anh, anh cúi đầu nhìn thoáng qua thịt trong bát, anh dùng đũa gắp một miếng cho vào miệng, không kịp nếm được vị thì đã cắn răng nuốt vào.
Hà Kim Hoa nhìn thấy dáng vẻ hai người vui vẻ thuận hòa như vậy thì cũng cảm thấy hài lòng hơn không ít, chỉ có Hạ Lệ Phương ở một bên vụng trộm trợn trắng mắt, chỉ cảm thấy hiện tại Lâm Thiển Thu giả tạo hơn so với lúc trước không ít.
Màn biểu diễn vào đêm nay của Lâm Thiển Thu vừa mới bắt đầu, gần như tất cả đồ ăn trên bàn đều bị cô gắp hết vào bát của Hạ Phong, còn bản thân cô thì chưa ăn được vài miếng, giống như mèo con vậy, chỉ cần ăn chút xíu là no.
Sau khi Hạ Phong cùng Hạ Kiến Quốc uống một lúc thì cảm thấy hơi say cho nên không uống nhiều nữa, vẫn cố gắng duy trì một phần tỉnh táo cho nên mới chú ý tới việc Lâm Thiển Thu ăn quá ít, cô chủ yếu là gắp đồ ăn chay, còn gần như tất cả thịt đã bị cô gắp hết vào bát của anh.
Hạ Phong có chút buồn cười, tính tình này giống như trẻ con vậy, thích thì ăn, không thích thì sẽ không ăn, vậy mà cô còn cố tình dùng đôi mắt biết nói chuyện của mình khiến anh không thể không nhượng bộ.
Bọn họ không mua nước có gas mà là Hạ Lệ Phương mua về, hiện tại mỗi người một chai, cô không trốn thoát được cho nên Lâm Thiển Thu trực tiếp từ bỏ việc chống cự, sau khi nhấp một ngụm thì cô liền chớp đôi mắt, ghé đến gần bên tai Hạ Phong nhẹ nhàng gọi: "Anh Phong! "Hạ Phong liếc xéo Lâm Thiển Thu một chút, nhìn thấy cô chớp đôi mắt vô tội mà bình nước có gas kia lại đang được đặt ở trước mặt mình, anh chỉ biết thở dài trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể ngửa đầu lên uống.
Hà Kim Hoa còn có chút ngây người, bật cười nói: "Phong Tử sao con lại uống cùng Thiển Thu, nếu con khát nước thì chỗ này vẫn còn đấy, hai chai này có đủ không? Không thì để mẹ bảo chị con đi mua thêm về.
"Hạ Phong:! Hạ Phong nhìn xuống tám múi cơ bụng cứng rắn, quá nửa đồ ăn trên bàn đều đã chui vào trong bụng của anh, hơn nữa sau khi uống hai chai nước có gas thì anh đã sớm không chịu được nữa, làm gì có thể uống đến chai thứ ba?Lâm Thiển Thu nhìn theo tầm mắt của anh xuống đường cong cơ bụng phía dưới chiếc áo đơn bạc, mím môi mỉm cười, trong mắt cũng là ý cười, khi nhìn thấy ánh mắt có chút buồn bực của Hạ Phong thì cô gần như không thể giấu nổi nụ cười.
"Mẹ, không cần, anh Phong đã uống rượu, lại ăn nhiều món ăn như vậy, buổi tối sẽ không tiêu hóa hết được.
"Lâm Thiển Thu gọi một tiếng ‘mẹ’ này ra khỏi miệng thì trực tiếp khiến cả hai người lớn ngây ngẩn cả người, từ sau khi cô gả về đây thì họ chưa từng nghe cô gọi tiếng ba mẹ nào, xưng hô với Hà Kim Hoa cũng chỉ là tôi thím, cho nên khi bà ấy vừa nghe thấy Lâm Thiển Thu gọi mình như thế thì cũng cảm thấy mềm nhũn, liền nói ‘ừ’.
"Ôi, đều nghe Thiển Thu, nghe vợ con đi, nếu ăn quá nhiều thì sẽ không dễ tiêu hóa.
" Hà Kim Hoa lại dạy dỗ con trai không nên ăn quá nhiều.
Hạ Phong:!.