“Đúng đúng, bí thư nói đúng, không ai không làm ruộng được!” Chủ nhiệm gắp cho bí thư một miếng dồi trường.
Kế toán viên cũng nói: “Bí thư à, quyết định này của anh đúng thật là chính xác, làm ruộng tốt biết bao, vừa thiết thực vừa an toàn!”
Những người khác cũng bắt đầu hùa theo, tất cả đều nghĩ bí thư, anh ta quá thông minh và uy vũ.
Triệu Văn Thao nghe xong thì cảm thấy có chút hoài nghi, có phải những người này đang cố ý không?
Đi học là vô dụng? Nếu việc đi học là vô dụng, vậy thử nhìn Triệu Văn Chí xem, vừa nghe hắn làm buôn bán, thì lập tức nói được! Còn Chu Mẫn nữa, người ta là sinh viên ở thủ đô, ngoài miệng không chỉ nói tốt, mà chị ta còn bỏ tiền ra để giúp đỡ, không phải là nói giúp đỡ hắn là đúng, mà là người ta thật sự có thể đề ra biện pháp nhất định, người có trình độ văn hóa nói năng nghe vẫn thuyết phục hơn, thế nên Triệu Văn Thao mới càng cảm thấy tin tưởng vào Triệu Văn Chí vào Chu Mẫn.
Chẳng qua là hắn không ngờ bí thư lại nói ra được câu đi học là vô dụng, lại còn không cho con trai đi học, anh ta thế mà lại là bí thư đấy!
Không thể không nói rằng Triệu Văn Thao cảm thấy rất thất vọng, với cái nhìn như vậy thì còn xứng là bí thư, xưng là người dẫn đầu sao? Hắn lắc đầu một cái, bỏ đi, vẫn nên dựa vào bản thân hắn thôi.
Mọi người ăn uống rất vui vẻ, khi biết được Triệu Văn Thao là người mù hô to thì họ lại càng vui vẻ hơn, mà Triệu Văn Thao cũng tươi cười hớn hở, giả vờ ngu ngốc từ đầu tới cuối, đóng trọn vẹn vai một người thanh niên lười biếng, không đáng tin cậy, không có việc làm đàng hoàng.
Khi mặt trời lặn, mọi người mới chịu giải tán, Triệu Văn Thao cầm lấy mấy lạng thịt mà hắn đã được chia, hắn còn mang theo một đoạn dồi trường và đi về nhà cùng với cha Triệu.
“Cha, thịt này là cho cha và mẹ ăn, còn con thì giữ dồi trường.” Nhà hắn không thiếu thịt heo, nhưng dồi trường thì một năm mới được ăn, phải cho vợ hắn nếm thử một chút mới được.
Bởi vì ra ở riêng, cha Triệu cũng được chia cho mấy lạng thịt, kèm thêm một cây xương cũng không nhiều thịt mấy, thấy con trai nghĩ đến cha mẹ như vậy, trong lòng ông cũng rất là hưởng thụ.
“Được, cha lấy về để mẹ con gói sủi cảo, đến lúc đó các con cũng tới ăn đi.” Cha Triệu cầm lấy thịt từ hắn.
Triệu Văn Thao xách bao dồi trường về nhà, Diệp Sở Sở cũng đã nấu xong bữa tối, cô nấu nồi cháo hạt kê, ăn kèm với một đĩa cải trắng, một món ăn thanh đạm rất thích hợp cho buổi tối.
“Vợ, anh về rồi, nhìn xem anh đem gì về cho em này?” Triệu Văn Thao giơ bọc dồi trường tới trước mặt của Diệp Sở Sở.
Diệp Sở Sở nhìn thấy thì sợ hết hồn, ánh đèn có hơi mờ ảo nên nhất thời cô không nhìn thấy rõ: “Cái này là gì vậy?”
“Dồi trường đấy!” Triệu Văn Thao nói: “Nó lạnh rồi, để anh làm nóng nó lại một chút, lát nữa cắt ra cho em nếm thử một chút.”
Diệp Sở Sở có hơi kiêng dè: “Anh có làm sạch sẽ không đó?”
Dĩ nhiên là cô biết dồi trường được làm bằng cách nào, nên cô có hơi hoài nghi.
Triệu Văn Thao vỗ ngực bảo đảm: “Vợ yên tâm, anh đã theo dõi toàn bộ quá trình, còn đích thân ra tay, vì để vợ có thể ăn ngon miệng, nên anh đã bảo bọn họ rửa thật sạch!”
“Anh lại ba hoa rồi!” Diệp Sở Sở ngắt lời hắn một chút: “Vậy anh cắt một nửa đi, một nửa còn lại để ngày mai chúng ta chiên ăn, anh không thích ăn dồi trường chiên sao?”
“Vợ, sao em lại tốt như vậy chứ? Cái gì em cũng nghĩ cho anh thế?” Triệu Văn Thao cúi đầu xuống mà hôn cô một cái, sau đó hắn đi làm nóng dồi trường, hắn nói: “Vợ, hôm nay anh với bí thư mới làm một trận, bọn họ chiên cả một bàn dồi trường, anh đã ăn không ít rồi, chỗ này để em ăn.”
Diệp Sở Sở cười một tiếng: “Ghê nhỉ, lại còn ngồi chung một bàn với bí thư nữa? Anh uống nhiều rượu lắm à, mở miệng ra là toàn mùi rượu!”
“Anh không có uống nhiều, một chai, nồng độ cồn chỉ tới hai mươi, uống không có gì mạnh cả, anh uống nó giống như đang uống nước lạnh vậy.”
Bây giờ đã có con, Triệu Văn Thao không cần phải kiêng kỵ rượu nữa.
“Anh lại nói xằng bậy rồi! Chai rượu tốt hơn nhiều so với rượu bán lẻ, anh đã được lợi rồi mà còn chưa cảm thấy hài lòng.” Diệp Sở Sở vừa nói vừa dọn chén đũa lên bàn.
Triệu Văn Thao làm nóng lại dồi trường xong thì hắn dùng đao cắt nó thành từng khúc, chia làm hai phần, một phần đợi một lát nữa ăn, phần còn lại thì để ngày mai chiên ăn. Hắn cũng tiện nói với vợ hắn về chuyện phần thịt mà hắn nhận được, đem chia cho cha mẹ hắn.
“Ít thịt như vậy sao, liệu cha mẹ có đủ ăn không?” Diệp Sở Sở cảm thấy có hơi bất ngờ, một nhà chỉ được mấy lạng thịt, đủ để làm gì?
“Bí thư đã nói rồi, phần heo còn lại cần phải bán đi, ngày mai giữ lại tiền để chi tiêu trong đội.” Triệu Văn Thao bưng đĩa dồi trường lên bàn ở trên giường, sau đó hắn lên giường, ngồi đối mặt với Diệp Sở Sở: “Để anh nói cho em biết, người bí thư kia không tốt chút nào, trước đây anh không phát hiện ra, nhưng bây giờ anh đã nhận ra rồi, anh ta thật sự không tốt!”
“Sao thế?” Diệp Sở Sở cảm thấy tò mò mà hỏi hắn.
“Vợ, em nếm thử dồi trường trước, món là là đầu bếp phó trong đội làm đấy, anh ăn cảm thấy rất có mùi vị.” Triệu Văn Thao nói.
Diệp Sở Sở gặp một khúc lên và bỏ vào trong miệng, không những có mùi vị ngon lành.
Mà dồi trường cũng không phải là cứ trực tiếp đổ máu vào bên trong ruột là được, trước khi nhồi ruột còn phải cho thêm bột kiều mạch, tỏi băm, hành lá cắt nhỏ, bột ngọt, hạt tiêu, muối và dầu, vừa bỏ thêm gia vị vừa nêm nếm, xào không khác gì xào rau, cảm thấy được rồi thì mới nhồi ruột.
Đừng xem thường bước này, dồi trường có ngon hay không, hầu hết đều là phụ thuộc vào công đoạn chế biến, nếu chế biến không tốt thì nó sẽ không ngon chút nào.
“Có phải là rất ngon không?” Triệu Văn Thao nhìn vẻ mặt của vợ hắn.
“Ngon, thật sự rất ngon.” Diệp Sở Sở lại tiếp tục gắp một khúc lên.
“Nếu em đã thích ăn như vậy, vậy ngày mai anh đi hỏi xem còn không, để anh lấy thêm cho em một khúc.” Triệu Văn Thao thấy vợ hắn có vẻ thích ăn như vậy, hắn cảm thấy có chút hối hận khi đã mang về ít vậy.
“Không cần phiền phức như vậy, em ăn một chút là được rồi, sau này chúng ta tự mình nuôi heo, muốn ăn bao nhiêu cũng không thiếu?” Diệp Sở Sở nói.
Triệu Văn Thao đáp lại: “Này cũng không phải là thịt, không sao, em đừng để ý.” Lúc này hắn mới nói đến việc bí thư không cho con trai đi học, mà quay lại làm ruộng: “Này này, không ai không làm ruộng được!”
Sau cùng hắn còn học được một câu từ bí thư, chọc Diệp Sở Sở bật cười thành tiếng: “Anh lại đang nói bậy rồi!”
“Không phải là anh đang nói bậy, lúc ấy cũng có rất nhiều người nghe thấy.” Triệu Văn Thao bĩu môi: “Anh ta còn nói anh không đáng tin cậy nữa chứ, anh thì lại thấy anh ta không đáng tin cậy hơn!”
Diệp Sở Sở cũng cảm thấy anh ta nói đi học vô dụng là không đúng, đi học làm sao vô dụng được, không nói đến người khác, mà nói đến chị ba - Chu Mẫn, nếu chị ta không đi học, sao có thể nói ra nhiều điều có lý lẽ như vậy, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nói mua xe là lập tức mua? Cái khí thế đó không phải là có được nhờ việc đi học sao?
“Anh cũng đừng ra ngoài nói mấy cái lời này, không đáng để đắc tội với người kia, trong lòng chúng ta tự biết là được.” Diệp Sở Sở lo Triệu Văn Thao sẽ nóng nảy mà đi ra ngoài nói.
Triệu Văn Thao cười một tiếng: “Vợ, em coi thường anh quá rồi, anh nói vậy để làm gì, bọn họ có học hay không học cũng không liên quan tới anh.”
“Này không phải là em đang sợ trong lòng anh không cảm thấy thoải mái lắm với họ sao?” Diệp Sở Sở trả lời hắn.
“Trước đây thì có lẽ sẽ thế, bây giờ thì không.” Triệu Văn Thao vừa nhai rau vừa nói: “Ngoài miệng nói mấy lời hay ho là có ý gì, nói ra lời hoa mỹ để làm gì, có tiền trong túi mới là đúng đắn!”
Diệp Sở Sở nhìn chồng của cô một cách bình tĩnh, không thể không thừa nhận, so với trước đây thì chồng cô đã trở nên trưởng thành và chững chạc hơn nhiều, cũng có sức hấp dẫn hơn nữa.
Triệu Văn Thao bị vợ hắn nhìn nóng như lửa đốt, hắn vội vàng ăn cải trắng muối để hạ nhiệt: “Vợ à, em đừng nhìn anh như vậy, em nhìn nữa, anh sẽ không nhịn được mất.”
Triệu Văn Thao tỏ ra đáng thương mà nói.
Diệp Sở Sở sửng sốt một chút, lúc này cô mới hiểu được ý hắn nói là gì, sau đó cô giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn hắn, hư thối, suốt ngày cứ không đứng đắn với cô.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc.
Ở trong căn phòng của sân trước, chị hai cắt thịt thành từng miếng nhỏ rồi bỏ qua, chị ta oán hận nói: “Còn bảo năm nay heo có vẻ mập mạp tốt lắm, tốt mà có chút thịt này, toàn là con gầy, ngay cả con mập cũng không có, chiên chút dầu cũng không được!”