"Được, vậy thì hãy đi theo tôi nào.” Trương Minh đạp xe đạp dẫn đường ở phía trước.
Triệu Văn Thao nói: "Tôi ăn một ít ở bên ngoài là được rồi, trên xe này còn có nhiều hàng như vậy, không thể cách xa người được.”
"Đúng vậy, tôi quên mất chuyện này.” Trương Minh liếc nhìn trên xe nói: "Không sao, đến nhà của tôi đi, không xa đâu, ở ngay phía trước thôi.”
"Việc này không tiện đâu?" Diệp Minh Bắc không muốn đi cho lắm.
"Có gì mà không tiện, không phải tôi từng ở cậu à? Mẹ cậu còn làm quần bông cho tôi đấy, cậu tới nhà của tôi thì lại không tiện? Đi, đừng lôi thôi nữa!" Trương Minh rất hào sảng.
Trương Minh thành tâm mời, Diệp Minh Bắc không tiện từ chối nên lái xe đi theo Trương Minh.
Triệu Văn Thao nghĩ một cách không có thiện ý, người như vậy mà khóc nhè, thực sự là không tưởng tượng nổi.
Nhà Trương Minh có sân, sân rất lớn, xe hoàn toàn có thể lái vào, nhà thì chỉ là nhà trệt.
"Tôi đã kết hôn rồi, không muốn chen chúc ở nhà lâu với mẹ tôi và mọi người nữa, tôi cũng không thích ở nhà lầu, ngột ngạt bí bách nên tự mua cái nhà trệt, còn cách đơn vị gần nữa.” Trương Minh mở khóa cửa, bảo Diệp Minh Bắc lái xe vào trong sân: "Vợ tôi xuống nông thôn rồi, chỉ còn một mình tôi, các cậu vào nhà trước, để tôi đi làm vài món ăn.”
Anh ta mở cửa phòng ra, để Diệp Minh Bắc và Triệu Văn Thao vào nhà chờ rồi cưỡi xe đạp đi mất.
Chiếc sân nhỏ của Trương Minh được dọn dẹp thật sạch sẽ, trồng mấy cây ăn trái, chỉ vì thời kỳ hiện tại nên trụi lủi.
Trong phòng cũng rất ngăn nắp sạch sẽ, bố cục không khác gì mấy so với ở nông thôn. Ba gian phòng, phòng trung gian được ngăn cách, phía sau là phòng bếp, phòng phía đông là phòng khách, dưới cửa sổ phía nam, bày một bộ sô pha không cũ cũng không mới và một bản nhỏ uống trà bằng thủy tinh.
Triệu Văn Thao nhìn thấy hệ thống sưởi hơi dưới cửa sổ, trong nhà chị cả Triệu và chị năm Triệu cũng có thứ này nên hắn cũng không xa lạ gì, đi tới sờ thử, còn khá ấm áp.
"Chờ em xây nhà xong thì sẽ đóng nó!" Triệu Văn Thao ngồi ở trước hệ thống sưởi hơi.
Diệp Minh Bắc ngồi đối diện cười nói: "Thứ này phí than đá lắm, một mùa đông tốn hết mấy tấn đấy.”
"Không đến mức ấy chứ? Trong nhà có giường sưởi, một ngày hai lần là được, có thể phí bao nhiêu chứ?” Triệu Văn Thao không tin.
"Hai lần thì không làm được, thứ này không đốt sẽ nứt vỏ đấy.” Diệp Minh Bắc cũng là nghe Chu Mẫn nói.
"Thứ này còn có thể nứt vỏ ạ?" Triệu Văn Thao rất bất ngờ, thoạt nhìn hệ thống sưởi hơi rắn chắc, nào nghĩ đến lại dễ hỏng như vậy.
Không lâu sau Trương Minh liền mang theo đồ ăn đã được gói kỹ trở về.
"Nhanh thế!" Diệp Minh Bắc kinh ngạc.
"Đều là đồ có sẵn mà.” Trương Minh cho bọn họ xem: "Tôi mua hoành thánh đông lạnh, chúng ta tự mình hâm lại cho nóng rồi ăn một ít. Những thứ khác đều là nước sốt, còn có rau xanh. Các cậu chờ một lát, tôi đi tắm cái đã, đợi lát nữa nấu hoành thánh ăn.”
Sao Diệp Minh Bắc có thể để một mình anh ta bận rộn: "Chúng tôi cũng không phải khách quý gì, cùng nhau làm thôi!"
Triệu Văn Thao cũng xắn tay theo: "Tự mình làm ra thì lúc ăn càng ngon!"
Trương Minh thấy Triệu Văn Thao như vậy thì rất vui vẻ, anh ta chỉ thích loại người thành thật này: "Được, tôi chuẩn bị nồi hơi rồi đấy!"
Nồi hơi ở trong phòng bếp, chính là một cái bếp lò, có điều mang theo hệ thống sưởi hơi, một bầu thủy đốt lên khí nóng cũng tạo ra được nhiệt rồi. Triệu Văn Thao càng cảm thấy hệ thống sưởi hơi này rất hay ho bèn hỏi xem đóng cái hệ thống sưởi hơi tốn bao nhiêu tiền.
"Cậu muốn đóng hệ thống sưởi hơi, tôi kiến nghị cậu mua đồ cũ. Thứ này có thể sử dụng là được, đến lúc đó cụ một tầng nước sơn lên trên thì chả khác gì hàng mới. Nếu như ba gian phòng, mỗi gian phòng phòng bốn năm mảnh là đủ rồi, có giường sưởi rồi nên không cần nhiều lắm, bằng không cũng phí than đá. Máy sưởi cộng thêm nồi hơi tất cả cộng lại hơn một trăm mà thôi, cậu muốn thì tôi sẽ đi hỏi cho, đến lúc đó tôi lại trả giá cho.” Trương Minh cũng là một người nhiệt tình.
"Vậy cảm ơn anh Trương trước nhé, chờ khi em cần dùng thì sẽ tới tìm anh.” Hiện tại Triệu Văn Thao còn chưa có nhà, mua được cũng không dùng đến, chỉ hỏi thử thôi.
Trương Minh cũng không để ý, cười nói: "Vậy được, có điều tôi nhắc nhở cậu đấy, thứ này nặng lắm, hơn nữa bên trong nước nóng, phải là tường gạch, tường đất không chịu được đâu.”
"Còn có chuyện này nữa ạ?” Triệu Văn Thao cười nói với Diệp Minh Bắc: "Anh muốn đóng thì phải xây nhà gạch rồi.”
Diệp Minh Bắc cười nói: "Chị ba em ở kinh thành, tạm thời vẫn không về được, anh cũng có chỗ ở, tạm thời không phải xây nhà.”
"Đúng rồi, Chu Mẫn ở kinh thành thế nào?" Trương Minh oán giận nói: "Vợ chồng hai người các cậu cũng thật là, cậu không thèm liên hệ với tôi mà cô ấy cũng không gửi một bức thư.”
“Đồ nhà quê bọn tôi nào có ý liên lạc với người ăn cơm nhà nước như anh.” Diệp Minh Bắc nói đùa.
"Cậu được lắm, đã nói các cậu vong ân phụ nghĩa rồi mà!" Trương Minh bảo.
Hoành thánh đã chín, các loại nước sốt được sắp xếp vào mâm, rượu vừa lên bàn, đầy đủ!
Ba người ngồi xuống quanh bàn tròn, nâng ly cạn chén vừa uống vừa nói tình hình gần đây của mỗi người. Trương Minh nghe nói Diệp Minh Bắc buôn bán thì rất kinh ngạc: "Cậu còn có thể buôn bán nữa á?"
"Chủ yếu là người em rể này của tôi làm chứ tôi chỉ là một lái xe thôi.” Diệp Minh Bắc cười nói.
"Anh ấy khiêm tốn đấy, bọn em chung vốn ạ.” Triệu Văn Thao ăn đồ ăn rồi nói, mặc dù món kho không tệ nhưng sao lại cảm thấy không ngon bằng vợ làm.
Trương Minh bưng chung rượu nói: "Hiện tại buôn bán chính là một thời cơ, thừa dịp mọi người vẫn không nhận ra được, các cậu chiếm lĩnh thị trường trước, đợi mọi người đều nhận ra thì các cậu đã đứng vững vàng rồi, đến lúc đó không ai chen được với các cậu!"
Triệu Văn Thao cảm thấy người này rất hiểu biết.
Diệp Minh Bắc hỏi: "Anh nghe thấy tin tức gì mà lại nói như vậy?"
"Cái này còn phải nghe nói gì sao? Các tờ báo lớn đều có, đợi lát nữa lấy mấy tờ cho các cậu nhìn thì sẽ biết ngay. Nào uống rượu đi.” Trương Minh rót rượu cho bọn họ rồi lại hỏi: "Các cậu buôn bán thế nào, có thể nói không?"
Diệp Minh Bắc chọt anh ta một cái: "Anh đúng là, ai không biết còn cho là chúng tôi kiếm được nhiều tiền lắm ấy!"
Trương Minh cười nói: "Vậy cũng chưa chắc, nhưng bây giờ đã có cả chục ngàn đồng tiết kiệm rồi.”
Triệu Văn Thao cười theo nói: “Bây giờ ai nấy đều nghèo, không mua nổi, có chục ngàn đồng tiết kiệm chỉ là tưởng tượng thôi.”
"Chúng tôi còn chưa làm được một năm đâu, tiền vốn cũng chưa hoàn được, cái gì mà chục ngàn đồng tiết kiệm chứ!" Diệp Minh Bắc lắc đầu.
Trương Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như các cậu tiện thì ngày mồng một tháng Năm, ngày mồng một tháng Mười và Trung thu hãy vận chuyển ít sản phẩm phụ của nông nghiệp tới. Không phải nói chi đâu xa, chỉ cái xe kia của các cậu, một hai xe là không thành vấn đề rồi.”
Triệu Văn Thao và Diệp Minh Bắc liếc nhau, thế nghĩa là sao?
Trương Minh châm điếu thuốc và nói: "Không giấu gì các cậu, đơn vị kiếm phúc lợi nhưng đồ đạc lại khan hiếm, rất khó khăn, nếu các cậu có thể kéo đến thì ổn rồi.”
Mắt Triệu Văn Thao sáng lên: "Đơn vị các anh có căn tin chứ ạ?"
"Có đấy.”
"Đó trời thu có muối dưa chua không?"
"Cậu nói gì vậy, không muối dưa chua thì mùa đông ăn gì?”
"Vậy nhất định cũng cất trữ cải trắng khoai tây chứ ạ?"
"Đúng thế.”
Triệu Văn Thao kích động: "Đến lúc đó em có thể kéo tới mấy xe không? Anh yên tâm, em nhận khoán phúc lợi của đơn vị các anh. Chỉ cần trời không đổ tuyết lớn đến mức phủ kín đường thì cho dù là Tết em cũng sẽ đưa phúc lợi tới cho anh!"
Trương Minh sửng sốt một chút rồi cười nói với Diệp Minh Bắc: "Diệp Minh Bắc, cuối cùng tôi cũng tin lời cậu nói rồi, cậu chỉ là người lái xe!"
Diệp Minh Bắc cười ha ha: "Bây giờ đã biết chưa, người em chồng này của tôi có năng lực lắm đấy!"