Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 124: Sống Lại Làm Giàu - Chương 124 Trương Minh được dạy dỗ



Có điều Diệp Sở Sở không biết những điều này, Triệu Văn Thao cũng không hiểu rõ, cha mẹ Triệu thì vẫn cứ tuân theo quy tắc sống yên ổn qua ngày, không thích cái bánh tự nhiên rơi trên trời xuống này, vì vậy không ai để ý đến.

Triệu Văn Thao chọn một cái nhẫn bạc cho mẹ Triệu, thứ này cho dù đeo lên thì cũng không có việc gì cả.

Mẹ Triệu cũng không từ chối, lại thêm cái cha Triệu chọn kia, vừa hay ghép lại được một cặp, chỗ còn dư lại kia Triệu Văn Thao gói gọn lại bỏ trong tầng cách riêng của cái rương, đóng chặt lại.

Chuyện này đã kết thúc ở bên chỗ Triệu Văn Thao như vậy rồi, chỉ có điều ảnh hưởng đối với người khác thì lại rất lớn, ví dụ nhưu Triệu Văn Võ cũng không biết anh ta nghe ngóng được từ chỗ nào rằng bao nhiêu người đi đào mộ cổ đều phát tài rồi, thế nên cũng động lòng, quyết định đi đào thử, lại còn đến lôi kéo Triệu Văn Thao nhập bọn. Triệu Văn Thao chẳng thèm suy nghĩ gì mà từ chối luôn, nửa đêm nửa hôm đi đào mộ cổ ra, lại còn phải đi ào trong để tìm đồ, dẹp đi, hắn không có cái lá gan đó.

Triệu Văn Vũ liền đi tìm người khác, mấy ngày tiếp theo mọi người đều đi san lấp mặt ruộng, lúc mọi người đều bận rộn đi dẫn nước từ ngoài sông vào tưới vườn thì Triệu Văn Vũ đến tìm Triệu Văn Thao vào một đêm nọ, lại còn đem theo mấy món đồ cổ mới đào ra được, lấy báo gọi lại, hai cái đĩa, một cái bát, lại còn có một chum rượu nhỏ, mấy món này ít nhiều đều có chút không trọn vẹn.

Triệu Văn Vũ nghĩ muốn khoe khoang, mong Triệu Văn Thao đi giúp hắn, dù sao sự may mắn của Triệu Văn Thao thì ai cũng biết, lần này mà có thể giúp hắn thì chẳng phải có đảm bảo cho việc phát tài rồi hay sao?

Nhưng đáng tiếc Triệu Văn Thao nhìn xong thì khuôn mặt lại đầy chán ghét: “Mấy cái thứ này cũng xấu quá rồi, còn không đẹp bằng mấy cái đĩa nhà tôi dùng cơ, bán đi được hả?”

Triệu Văn Vũ cạn lời: “Cái đĩa nhà anh có thể so được với cái này chắc? Đây là đồ cồ, cái kia của anh là gì!”

Triệu Văn Thao lắc đầu: “Tôi không hiểu mấy thứ này, tôi sợ bị lừa!”

“Đi tìm một người hiểu trong cái hàng này là được rồi chứ sao? Tôi nói cho anh biết, chỉ cái đĩa này thôi ít nhất cũng bán được một ngàn!” Triệu Văn Vũ nói.

Triệu Văn Thao bất di bất dịch: “Một vạn cũng không được, đây đều là đồ của người chết, sợ lắm!”

Triệu Văn Vũ thấy Triệu Văn Thao làm sao cũng không chịu gia nhập, chỉ có thể đem đồ rời đi, về phần mua bao nhiêu tiền thì Triệu Văn Thao không biết, dù sao thì mấy năm tiếp theo cuộc sống của Triệu Văn Vũ cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng mà lúc này xung quanh câu chuyện trộm mộ này xuất hiện rất nhiều, mọi người không còn thấy kinh ngạc nữa.

Chị tư nghe thấy vậy liền muốn bảo anh tư đi thử xem, anh ta không vui nói: “Sao cô không tự đi đi! Chuyện thất đức thì cứ bảo tôi đi làm!”

“Cái gì mà thất đức cơ chứ, chẳng phải Triệu Văn Vũ đó làm rồi hay sao? Nghe nói người ta đào được không ít đồ cơ!” Chị tư vừa nói vừa xoa bụng bắt đầu than thở: “Nếu như không có tiền thì có thể đi bệnh viện siêu âm con trai rồi, chính vì không có tiền, anh không nghĩ cách mà đi kiếm tiền, tôi nghĩ ra cách rồi thì anh lại không chịu làm!”

Đã nói xong là qua tết thì đi bệnh viện ở trong huyện đi kiểm tra nam nữ, kết quả không biết anh tư nghe ngóng được từ chỗ nào, nếu muốn biết con trai hay con gái phải bỏ ra một số tiền, số tiền đó ít nhất cũng phải bắt đầu từ mấy trăm cơ, trong nhà lấy đâu ra nhiều tiền như thế! Còn nữa, cho dù có thì cũng không nỡ xài, vì vậy nên cũng không có đi.

Trong lòng chị tư cũng tiếc chỗ tiền này, nhưng miệng vẫn không nhịn được mà càm ràm, có tiền thì đã đi kiểm tra rồi, chính vì không có tiền, nguyên nhân không có tiền còn không phải là do cái đồ đàn ông vô dụng như anh tư Triệu này sao, anh tư sắp phiền chết rồi.

“Không phải cô dùng cái loại thuốc sinh con trai kia hay sao, cô còn muốn siêu âm cái gì!” Anh tư nói.

Chị tư sững người, ánh mắt đột nhiên lóe lên: “Đúng vậy, chúng ta lấy cái thuốc đó bán đi, ai da, làm sao tôi lại không nghĩ ra cái này cơ chứ! Đúng rồi đó, cái này là một mối buôn bán tốt đó, lúc đó tôi bỏ ra ba đồng để mua đó, tôi đang mang thai con trai đây, dùng rồi thấy có tác dụng, chúng ta phát tài liền!”

Anh tư nhìn người vợ nói năng thành gió của mình, lạnh nhạt quăng lại một câu: “Cô đi bán đi.” Sau đó liền quay người rời đi.

Chị tư tức quá mắng mấy câu, sau đó lại nghẹn cục tức lại: “Tôi bán thì tôi bán, trông mong vào hai mẹ con nhà anh thì sớm muộn gì cũng phải chết đói!”

Tưới đất thì cả thôn phải chia ca, đến lượt ca sáng thì tưới ban ngày, đến ca tối thì tưới buổi tối, đất của cha Triệu vừa hay lại là buổi tối, Triệu Văn Thao liền nhận luôn việc này vào người.

Dù sao tưới nước cũng không cần kỹ thuật, dẫn nước vào trong ruộng, để cho đầy ròi lại kêu người của ca sau đến dẫn nước đi là được rồi, ruộng của cha hắn cũng chỉ có tám mẫu, cũng không tốn công sức gì.

Sự hiếu thuận của con trai mà cha vô cùng hài lòng, thương đứa con này đúng không uổng công, chỉ có điều làm cho mấy anh em kia có chút ghen tị, chỉ biết thể hiện, giống như là chỉ có câu hiếu thuận chắc.

“Cha, lúc trồng cây thì con đến trồng giúp cha!” Chị hai đi thể hiện đầu tiên.

“Cha, để con ra ruộng lặn lộn giùm cho.” Anh ba cũng nói theo.

“Cha, đến lúc đó goi cha Nha Nha xới đất cho.” Chị tư cũng vội vàng nói.

Cha Triệu và mẹ Triệu nói: “Bây giờ thì đều chạy đển tỏ vẻ hiểu thuận, làm sơm thế làm gì!”

“Ông quản nhiều thế làm cái gì, bọn nó muốn làm thì cứ để cho bọn nó làm, ông đỡ phải chịu mệt.” Mẹ Triệu nói.

Triệu Văn Thao biết được cũng chỉ bĩu bĩu môi, bây giờ hắn bận lắm, không thèm quan tâm đến cái lòng dạ hẹp hòi này của đám anh em, khoảng thời gian này hắn cũng chạy vào trong phố không ít, đồ làm nông, hạt giống, kéo về tận mấy chuyến, lại còn có phân hóa học, chỉ có điều lúc này mọi người còn chưa biết phân hóa học nên mua rât ít.

“Em giữ lại hai túi u rê xài thử.” Triệu Văn Thao nói với Diệp Minh Bắc: “Anh có muốn giữ lại không?”

“Anh nghe chị ba của cậu nói, xài cái thứ này không tốt cho đất, làm đất bị cứng, tốt nhất vẫn là phân chuồng thôi!” Diệp Bắc Minh liền lái xe vào trạm kỹ thuật nông nghiệp ở trong huyện: “Đợi lát nữa anh gọi điện thoại cho chị ba của cậu, cậu đi tính tiền đi.”

Không phải lần nào bọn họ đến đưa hàng cho trạm kỹ thuật nông nghiệp đều thanh toán hết một lần, mà đợi đợi đến khi hàng bán ra được rồi thì bọn họ mới đến lấy tiền, về cơ bản thì đều là lần sau đến thanh toán tiền đơn trước.

“Anh ba, tình cảm của anh với chị ba tốt thật đó.” Triệu Văn Thao cười nói.

Diệp Minh Bắc trợn mắt liếc hắn một cái: “Hai hôm trước chị ba của cậu đánh điện báo cho anh, bảo anh gọi điện cho cô ấy, cô ấy có việc. Cái điện thoại trong đại đội đó lúc được lúc hư, bây giờ anh phải ra đây gọi điện thoại này.”

“Anh ba đi gọi đi, không cầ phải giải thích nhiều thế với em làm gì cả.” Triệu Văn Thao cười cười rồi nhảy xuống xe đi dỡ hàng.

Diệp Minh Bắc cũng đã quen với cái tính khí này của Triệu Văn Thao, cười cười rồi đi đến phòng văn thư.

Lần nào đến cũng đem thuốc đến cho ông ở phòng văn thu, gọi điện thoại thì vẫn được, chỉ cần không phải là điện thoại đường dài thì không phải tốn tiền.

Diệp Minh Bắc gọi điện thoại đi, bên kia liền hỏi tìm ai, đợi một lát thì trong điện thoại liền vang lên tiếng của Chu Mẫn: “Minh Bắc!”

Giọng nói mềm mại của Chu Mẫn vang lên làm khóe môi của Diệp Minh Bắc không kìm được mà nhếch lên: “Mẫn Mẫn, là anh, em ổn không? Anh nhận được điện báo của em rồi, điện thoại của đại đội dùng không dễ, bây giờ anh đang ở ngoài trạm kỹ thuật nông nghiệp ngoài huyện thành gọi cho em này.”

“Mọi người đi đưa hàng hả, buôn bán thế nào rồi?” Chu Mẫn cười nói.

“Tốt lắm. Mắt của Văn Thao chuẩn lắm, nhập cái gì vào cũng có thể bán ra được. Mẫn Mẫn, em bảo có chuyện, em sao rồi?” Diệp Minh Bắc có chút khẩn trương hỏi.

Chu Mẫn bên này hừ một tiếng: “CÒn không phải chuyện tốt mà anh làm sao sao!”

Diệp Minh Bắc lại càng khẩn trương hơn: “Mẫn Mẫn, rốt cục là có chuyện gì thế?”

“Anh làm cái gì anh còn không biết sao?” Chu Mẫn hờn dỗi nói.

Diệp Minh Bắc có chút lo lắng: “Mẫn Mẫn, anh không biết mà, em mau nói đi, em sao thế?”

Giọng nói của Chu Mẫn vô cùng ủy khuất: “Anh nói xem là gì, có rồi chứ sao.”

“Có rồi? Cái gì có rồi?” Diệp Minh Bắc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.