Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 126: Sống Lại Làm Giàu - Chương 126 Lợi nhuận ròng



“Đây là chuyện cực tốt đó nha!” Mẹ Diệp nói: “Được mấy tháng rồi? Nếu như vẫn chưa được ba tháng thì nhất định phải chú ý một chút đó nha!”

Diệp Minh Bắc có chút phiền muộn: “Con quên không hỏi được mấy tháng rồi.”

“Con nói xem con, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên được!” Mẹ Diệp oán hận nói.

“Nó đã có con bao giờ đâu, làm sao hiểu được mấy thứ này.” Cha Diệp nói: “Vậy thì các con dự định làm thế nào?”

Diệp Minh Bắc kể về kế hoạch của Chu Mẫn, đôi vợ chồng già đều có chút bất ngờ, để con trai đi kinh thành thuê nhà chăm sóc cho vợ, sao nghe ra có vẻ không đáng tin nhỉ!

“Vậy thì cần bao nhiêu tiền chứ?” Cha Diệp kì thực không tưởng tượng ra được.

“Mẫn Mẫn nói rằng cô ấy có tiền, con chỉ cần qua đó là được rồi.” Diệp Minh Bắc nói.

Mẹ Diệp lắc đầu, quả quyết nói: “Cho dù nó có tiền cũng không được, nhà nó cũng không phải sống trong kinh thành, bên đó còn không có bất kì người thân nào, nếu chỉ một mình con qua đó, đến lúc đó có chuyện gì thì chúng ta bàn, nhưng khi sinh con thì làm thế nào? Chuyện này không phải có tiền là có thể giải quyết được. Con qua đó đón con bé về đi, con cứ nói với nó là chuyện này do mẹ bảo.”

Diệp Minh Bắc gật đầu đồng ý: “Sáng ngày mai con sẽ đi rút ít tiền.”

Chuyện này cũng là học được từ Triệu Văn Thao, trước kia tiền nhà họ Diệp đều cất trong bình và lọ trong nhà, sau này nhìn thấy Triệu Văn Thao gửi tiền vào ngân hàng nên anh ta mới gửi tiền vào ngân hàng.

“Con rút bao nhiêu?” Cha Diệp nói.

“Ít nhất cũng phải ba bốn trăm chứ nhỉ?” Diệp Minh Bắc nhìn cha mẹ với vẻ dò hỏi.

Cha Diệp định nói là quá nhiều rồi, nhưng mẹ Diệp lại nói: “Vậy thì cứ bốn trăm đi! Thời gian này con và Văn Thao chuyển hàng cũng đã kiếm được không ít, mẹ chỉ để lại cho một mình con thôi, nhưng mà rút ra số tiền này thì tiền vốn chiếc xe kia của con cũng không còn, con nhớ nói với vợ con một tiếng.”

Không phải mẹ Diệp nghĩ nhiều, mà là tiền chiếc xe kia là do Chu Mẫn lấy, kiếm được bao nhiêu hay tiêu hết bao nhiêu đều phải nói một tiếng.

Cha Diệp mở miệng, đổi sang một vấn đề khác: “Còn cái xe kia thì sao, con và Văn Thao dự định thế nào?”

“Cha, sao phải dự định thế nào?” Diệp Minh Bắc vẫn có chút không hiểu.

Mẹ Diệp hiểu ý của cha Diệp, không vui nói: “Còn có thể dự định thế nào, Minh Bắc đi kinh thành mấy ngày là quay về rồi, còn có thể dự định thế nào nữa!”

“Mấy ngày thì xe cũng không rảnh rỗi đâu.” Cha Diệp lầm bầm một câu.

Lúc này Diệp Minh Bắc mới hiểu ý của cha mình, có chút không nói nên lời, cha lại mắc bệnh nhỏ nhen rồi.”

Ngày hôm sau, Diệp Minh Bắc đạp xe đến ngân hàng trên huyện, vừa hay cũng gặp được Triệu Văn Thao.

“Anh ba, trùng hợp quá, vừa đúng lúc em rút cho anh ít tiền, em cũng không cần qua đó đưa cho anh nữa.” Triệu Văn Thao đưa tiền cho anh ba trăm.

“Không cần đâu, anh tới để rút tiền đây, không cần tiền của em đâu!” Diệp Minh Bắc nhớ đến tính cách hẹp hòi của cha mình tối qua thì có chút xấu hổ.

“Nhà nghèo thì đi đường cũng phải có tiền, anh cứ mang nhiều một chút đi, nếu dùng không hết thì về trả lại em.” Triệu Văn Thao nhét vào trong túi của anh ta: “Cho thì anh cứ lấy đi!”

Diệp Minh Bắc thấy vậy cũng chỉ đành nhận lấy.

“Anh ba, chúng ta hẹn thời gian đi, em gọi điện cho anh hay anh gọi cho em?” Triệu Văn Thao nói.

“Được, em đến đại đội của em nhận điện thoại à?” Diệp Minh Bắc nói.

“Trạm kỹ thuật nông nghiệp đi, em quen với bên đó rồi, ước chừng còn phải chuyển hai chuyến hàng nữa.”

Diệp Minh Bắc đồng ý, hai người hẹn xong thời gian gọi điện, đến lúc đó Triệu Văn Thao đến phòng văn thư của trạm kỹ thuật nông nghiệp đợi điện thoại.

Ngày hôm sau, Diệp Minh Bắc đi kinh thành.

Cha Diệp và mẹ Diệp đã bắt đầu tính toán thời gian từ khi con trai lên xe, lần đầu tiên con trai đi xa như vậy, nói không lo lắng là giả. Mãi đến hai ngày sau, khi nhận được bức điện báo an toàn của con trai, bọn họ mới yên tâm, nhưng mà lại nhớ đến một chuyện khác, đó chính là con trai đi đón vợ thì khi nào mới lên xe, khi nào mới quay về?

“Lúc này là đã đến nơi rồi, sắp xếp qua trong một ngày, đi đường mất hai ngày, tính toán như vậy thì chắc vẫn có thể quay về vào ngày 2 tháng 2.” Hôm đó mẹ Diệp qua thăm con gái rồi nói.

Diệp Sở Sở biết mẹ đang lo lắng nên mới qua đây nói chuyện với cô.

“Mẹ, chị ba của con bây giờ vẫn đang đi học, cho dù quay về thì cũng phải thông báo với trường học một tiếng, không nhanh như vậy đâu.” Diệp Sở Sở nói.

Mẹ Diệp lại nói: “Trước khi nó gọi điện thoại cho anh ba của con thì nó sẽ không nói với trường học đâu, đợi anh ba của con đến đón thì nó sẽ quay về, bớt phiền phức hơn bao nhiêu. Con nói xem, chị ba của con mang thai trai hay gái?”

Diệp Sở Sở dở khóc dở cười, mẹ chuyển chủ đề cũng đủ nhanh rồi đó.

“Mẹ, mẹ hi vọng là trai hay gái?” Diệp Sở Sở cười cười hỏi.

“Con trai!” Mẹ Diệp không thèm suy nghĩ đã nói luôn, nhưng nói xong rồi lại cười: “Thực ra đứa đầu tiên thì con trai hay con gái đều như nhau, chỉ cần con và mẹ đều mạnh khỏe là được rồi. Bây giờ mẹ chỉ lo chị ba của con không quay lại thôi.”

Mẹ Diệp cuối cùng cũng nói thật.

Khi vừa mới nghe tin Chu Mẫn mang thai, suy nghĩ đầu tiên của bà chính là đón con dâu về, khi con trai đi rồi bà mới nhớ ra, cô con dâu này không giống với hai cô còn lại, có học thức, còn là sinh viên đại học, chủ kiến luôn rất lớn, nếu cô đã không muốn quay về, thì người như con trai của mình còn có thể đón cô trở về sao!

“Năm đó chị ba của con thi vào trường đại học là mẹ đã không muốn rồi, thi vào rồi còn không phải bay đi rồi sao, cũng như anh ba của con ấy, vô tâm vô phế, vừa bán sách còn vừa bán bút nữa chứ.” Mẹ Diệp nói dông dài.

Diệp Sở Sở cười: “Mẹ, ban đầu mẹ còn không chấp nhận chị ba của con cơ mà.”

Mẹ Diệp liếc cô một cái: “Đúng, mẹ không đồng ý, có học thức thì sao có thể kéo dài lâu được!”

“Vậy bây giờ thì sao, còn có cả con rồi, nếu như chị ba của con có ý đồ khác thì liệu có cần đứa bé nữa không?” Diệp Sở Sở cảm thấy Chu Mẫn khá tốt, đặc biệt là lần này quay lại, càng cảm thấy tốt hơn.

Mẹ Diệp không vui nói: “Con bé này, chỉ biết nhắm vào mẹ cô thôi! Mẹ nhìn nhầm rồi cũng không được à! Nhưng tính tình của chị ba con quá tùy hứng, mẹ lo rằng lần này anh con không những không đón được người về, mà ngay cả bản thân cũng không quay về nữa.”

Không thể không nói, mẹ Diệp quả thực vẫn còn nhìn rõ sự thật.

“Không quay về thì không quay về thôi, người lớn như anh con vậy rồi mẹ còn lo lắng gì nữa, chị ba con cũng không thể làm cho anh ấy tức giận.” Diệp Sở Sở không hiểu nổi suy nghĩ của mẹ mình.

Mẹ Diệp cũng khuyên bản thân như vậy, tình cảm của con dâu và con trai đang tốt, trong lòng bà cứ làm điều thừa thãi, lời nói lại nói là phải quay về, sau khi quay về rồi bà còn phải nấu đồ ăn ngon để chăm sóc, cho dù con trai chăm sóc thì bà cũng cảm thấy khó chịu, như thế này thì tốt hơn bao nhiêu, xa như vậy, mắt không thấy thì tim không phiền.

Nhưng người làm mẹ lại ti tiện đến tận xương tủy như vậy đấy, chính là nghĩ không thông.

“Đợi đến khi con làm mẹ thì sẽ biết.” Mẹ Diệp cảm thán nói một tiếng.

Còn lúc này, Diệp Minh Bắc đang đứng ở một con đường trong kinh thành, nhìn những chiếc xe đi tới đi lui mà ngẩn người.

Mấy ngày trước khi anh ta vừa ra khỏi trạm đã ngay lập tức cảm thấy mình bước vào một thế giới khác, suy nghĩ đầu tiên chính là, sao lại có nhiều người như vậy!

Anh ta cũng là người thường xuyên chạy vào trong thành phố, nhưng cho dù là thành phố cũng không nhiều người như vậy, tiếp theo là xe hơi, sau đó còn có các tòa nhà, quá đông đúc rồi, ầm ĩ huyên náo, làm cho đầu óc anh ta choáng váng.

Chu Mẫn tự mình đến đón anh ta, thuê taxi, đi rất lâu mới tới nơi, là một ngôi nhà bao quanh một cái sân vườn. Chu Mẫn thuê một căn phòng ở nhà chính, ở giữa có vách ngăn, phía sau là phòng bếp, diện tích còn không lớn bằng một căn phòng trong nhà bọn họ.

Chuyện này ngược lại không quan trọng, chỉ là Chu Mẫn đã thuê căn nhà này rồi, còn thuê trong một năm, chuyện này cũng chứng minh rằng cô không quay về cùng anh ta mà bảo anh ta ở lại, điều này khiến anh ta rất bối rối.

Bây giờ Chu Mẫn vẫn còn đang đi học, sau khi anh đến thì cô cũng không ở trường nữa, mỗi ngày anh ta đều đưa đón cô, buổi trưa thì đưa cơm đến trường học, thời gian còn lại đều là ngồi ngẩn ra. Chu Mẫn bảo anh ta nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau vừa hay là cuối tuần, cô sẽ đưa anh ra ngoài đi dạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.