Anh hai nghe cha mẹ nói vậy, mặc dù biết cha mẹ là vì tốt cho anh ta nhưng anh ta vẫn cảm nhận được cha mẹ đang xem thường anh ta, theo sau đó là những lời có liên quan đến Triệu Văn Thao mà vợ nói cũng xuất hiện ở trong đầu. Triệu Văn Thao không bằng mọi người mà có thể xây nhà, vậy vì sao hai vợ chồng họ không thể xây nhà, bọn họ sống cần kiệm, không nỡ ăn không nỡ mặc mà tích lũy, cái này không công bằng!
"Đến lúc đó cần tiền rồi hãy nói." Anh hai không chiếm được sự ủng hộ của cha mẹ, nói vài chữ thì đi.
Mẹ Triệu mắng: “Thôi xong, vợ nó nói gì thì là vậy rồi. Xây nhà! Sao nó không nhìn xem bản thân nó như thế nào, nhà có thể thích là xây sao?!”
Bà đau lòng cho con trai, chuyện xây nhà là chuyện đùa à. Đến lúc đó không có tiền thì con trai bà phải lo liệu sao đây, mệt mỏi nhất là con của anh ta đó!
Mẹ Triệu cực kỳ tức, nói: “Đây là ganh tị rồi, thấy Văn Thao xây nhà nên vợ nó tức giận, cũng muốn lên. Ông nói xem, bọn nó có thể sánh với Văn Thao sao?”
Cha Triệu cũng tức, ông chả buồn quan tâm nữa, đáp: “Nó cũng đã là cha rồi, bà còn quản gì nữa, muốn xây nhà thì xây nhà đi, có năng lực mà xây nhà lầu mới tài ấy! Làm việc!"
Trước đó anh hai có hơi do dự, nhưng sau lần nói chuyện với cha mẹ thì anh ta đã kiên định với quyết định lên nhà. Vợ nói đúng, “Phật tranh giành một nén nhang, người tranh giành một hơi.”, anh ta phải tranh “một hơi” này!”
Anh hai trực tiếp lên lò gạch để chuyển gạch, xế chiều hôm đó đã chuyển về, gạch đỏ rực một bãi ở trong sân, khiến ai cũng chấn động, ít nhất là anh ba đã bị chấn động.
Anh ba ở trong phòng nói với chị ba: “Sáu xây nhà, anh hai cũng xây nhà... Cả hai đâu có kế sinh nhai gì đâu?”
Từ khi trồng trọt, anh ba cũng ngưng mua bán đậu hũ, thứ nhất không có thời gian, thứ hai là trời nóng rồi, đậu hũ dễ bị hư.
Bây giờ không có thu nhập gì, anh ba nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Mỗi ngày đều xệ mặt, hôm nay anh và em đều xây nhà, cái mặt đó càng xệ hơn.
Chị ba nói: “Đâu phải người ta kêu anh không được làm việc, anh tức giận cái gì?”
Anh ba tức giận nói: “Anh nói em nghe nè vợ, em cứ như không phải người của cái nhà này vậy. Em bảo anh nóng ruột cái gì?! Bọn họ đã xây nhà rồi thì anh có thể không gấp sao? Dầu gì anh cũng là Đậu Hũ Đại Vương!”
Đậu Hũ Đại Vương là người mua đậu hũ của anh ta đặt, ngày nay Đậu Hũ Đại Vương này còn chưa xây nhà thì những người khác đã xây, bảo anh ta thoải mái thế nào đây.
Chị ba nhếch miệng, không quan tâm anh ta nữa. Trong lòng chị ta thầm nhủ, chỉ sửa thôi thì cũng có tác dụng gì đâu, có bản lĩnh thì bảo cha mẹ bọn anh để ăn ngon chút, ngày nào cũng ăn dưa muối, cái bụng này cũng sắp ứa nước chua rồi!
Anh ba không được đáp lại, tâm trạng càng thêm bức bối. Ngẫm nghĩ rồi nhấc chân đi tới phòng anh hai, hỏi chị hai chuyện gạch.
Anh ba ra vẻ thờ ơ, hỏi dò: “Chị hai, anh hai em chuyển mớ gạch đó hết bao nhiêu tiền vậy?”
Chị hai thản nhiên nói: “Còn chưa đưa tiền đâu, mớ đó là mua nợ, sau thu sẽ trả.”
Anh ba rất bất ngờ, đáp: “Ồ? Nợ à? Cái này mà cũng có thể nợ?”
“Có thể chứ, chú út cũng là đi nợ đó. Anh hai em cũng là nghe thấy chú út có thể nợ gạch nên mới đi kéo một xe về.”. Nói xong, chị hai cố ý nói: “Thím sáu nói, tiền công xây nhà cũng nợ, qua một, hai năm sẽ trả.”
Anh ba có chút kích động: "Tiền công cũng có thể nợ?".
Chị hai đáp: “Có thể chứ, em hỏi anh hai kìa, mùa thu năm sau trả cũng được.” Chị lại nói tiếp: “Ở đây năm cây là tám thôn ở rồi, chạy thế nào được? Trả lúc nào chả được! Thế nào, em ba cũng muốn xây nhà hả?”
“Em đi hỏi xem, hỏi xem thế nào.”. Mặc dù anh ba nghe có thể nợ gạch lẫn tiền công đã động lòng rồi nhưng vẫn muốn suy nghĩ.
Chị hai nhìn ra suy nghĩ của anh ta, chủ động nhắc tính toán chuyện xây phòng, gì mà trả tiền công và nguyên vật liệu hằng năm là có lợi nhất, gì mà nhà mới có sân nhỏ rộng rãi cũng có thể nuôi thêm thứ gì, gì mà không thể quá cứng nhắc, phải linh hoạt lên. Em thấy Triệu Văn Thao bây giờ theo đuôi là một khoản nợ nhưng vẫn có lái ô tô, uống rượu, cuộc sống trôi qua còn tốt hơn người ta sao?
Mục đích chị ta nói những lời này rất đơn giản, đó giờ chuyện xây nhà thiếu chưa từng có, trong lòng cũng không nắm chắc, kéo thêm một đứa phía trước cũng có thể chia sẻ bất an.
Anh ba không biết suy nghĩ này của chị hai, càng nghe càng cảm thấy chị hai nói có đạo lý, cuối cùng quyết định, anh ta cũng muốn xây nhà!
Chị ba hoang mang nhìn người đàn ông, hỏi: “Anh muốn xây nhà?”
“Đúng, xây nhà đi!”. Nếu như đã quyết định rồi thì anh ba cũng không lưỡng lự nữa, rất sảng khoái nói: “Anh muốn xây một căn nhà tốt nhất! Biểu cảm em thế là sao?”
Thấy vợ không kích động như trong suy nghĩ, anh ba rất bất mãn.
Chị ba hờ hững nói một câu: “Ăn còn ăn không ngon mà còn đòi xây nhà.”
Anh ba tức giận nói: “Em nói cái gì? Cho em ăn uống kém bao giờ?”
Chị ba nói xong cũng đi làm việc: “Được rồi được rồi, anh muốn lên thì lên đi. Dù sao trong nhà cũng là anh nói mới tính.”
Đối với xây nhà, chị ba không hề hứng thú, bởi vì câu nói đó “ăn còn không ngon thì xây nhà cái gì!”
“Đó giờ chưa thấy người đàn bà nào như em, đàn bà nhà người ta đều ủng hộ đàn ông, em thì ngược lại, cả ngày chỉ biết ăn ăn, ăn không ngon sao không thấy em chết đói!” Anh ba nói xong những câu trào phúng xong thì biến thành một người đàn ông oai phong đi chuyển gạch.
Chuyện xây nhà lớn như vậy có giấu cũng không được, chị tư cũng biết rồi, nghe hai bác với một chú em đã xây nhà, cũng có hơi vội rồi.
Tối hôm đó, chị tư nói với anh tư: “Hay là chúng ta cũng xây nhà? Sau khi con trai sinh thì cũng vừa lúc có nhà mới?”
Anh tư đã vất vả cả một ngày rồi, ngay cả nói cũng lười, mãi đến khi anh tư đẩy anh ta một cái thì anh ta mới nói: “Chút tiền này em cũng không chừa cho con trai sao?”
“em hỏi rồi, họ đều nói là nợ, sang năm hoặc năm sau trả.”
Anh tư hầm hầm nói: “Sáu nói kiếm tiền ngày mai tiêu tiền ngày sau. Bọn họ chê cười người ta, bây giờ thì sao! Bọn họ để trả sang năm và năm sau.”
Chị tư lại không cho là thế, đáp: “Đang nói chuyện xây nhà với anh mà, cài cái đó vào không có tác dụng gì đâu.”
Anh tư cho một câu trả lời đầy dứt khoát: “Anh không nổi, em muốn lên thì lên đi.”
Chị tư lớn tiếng nói: “Anh thấy có vợ nhà ai xây nhà chưa? Đó đều là việc của đàn ông!"
Anh tư nói: “Đừng có dọa con.”
Chị tư lập tức tịt hẳn, bèn vội vàng vuốt ve bụng mình, nói: “Con trai đừng sợ, mẹ không nổi giận với con, là do cha con vô dụng, nói có tí là đã không vui rồi.
Đợi đến khi chị ta trấn an xong con trai trong bụng thì sẽ nói tiếp chuyện xây nhà với người đàn ông, nhưng người đàn ông đã ngáy rung trời. Tức giận, chị ta thật muốn cho mấy đạp, nhưng nghĩ tới đứa con trong bụng thì cũng nhịn xuống.
Không thể không nói, vì con trai mà mấy tháng nay chị tư không biết đã đè nén bao nhiêu tức giận, nếu lại không sinh con trai thì đoán chừng là chị ta sẽ kìm nén tới thành bệnh.
Lúc trước cha Triệu còn ghen ghét, hâm mộ nhà thông gia xây nhà, nhưng hôm nay ba đứa con trai cùng xây nhà một lúc, đã đủ cho ông nở mày nở mặt, nở tới mức ông có hơi hãi hùng khiếp vía.
Cha Triệu nói với người trong thôn thế này: “Như này là đứa nào đứa nấy cũng không biết mình có bao nhiêu cân lượng rồi.”