Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 186: Sống Lại Làm Giàu - Chương 186 Trong ngoài không biết phân rõ?



“Trời ạ, trái cây như vậy cũng có thể bán ra được từng ấy tiền sao? Tôi có đi lên trên chợ phiên hỏi một chút, nhưng cũng chỉ bán được chừng hai ba xu tiền thôi.”

Nghe xong chuyện Mạnh Đại chỉ dắt theo con bê mà kiếm lời được nhiều tiền như vậy, tất cả mọi người đều là sợ ngây người.

“Cậu ta nói là sáu Triệu giúp cậu ta bán lên trên thành phố mà.” - Có người hiển nhiên nghe ngóng, nói.

“Sáu Triệu còn có thể mua bán trái cây? Cậu ta bán được bao nhiêu tiền thế?”

“Cậu mang theo con bê nói là bán được bốn xu tiền, nhưng theo tôi thấy không chừng, cậu ta vẫn còn giấu giếm chưa nói thật đâu.”

“Thế là khá lắm rồi, bán được tận ba bốn xu vậy là cũng kiếm được không ít tiền ấy chứ!”

“Nhà tôi cũng có trồng cây ăn quả, đều để ở nhà cho bọn trẻ con phá phách hết, nếu sớm biết hoa quả lại đáng giá như vậy năm sau tôi cũng mang đi bán!”

“…”

Những lời nói chuyện bình luận trong thôn đương nhiên cũng đều truyền tới tai nhóm anh trai chị dâu của Triệu Văn Thao.

Chị tư vừa cho con bú sữa vừa húp ngụm cháo loãng, tiếp đến là miếng hành chấm tương, cùng anh tư nói chuyện: “Chú sáu thực sự đi giúp cái cậu mang theo con bê kia bán hoa quả à?”

Từ sau khi biết tin Diệp Sở Sở sinh được một đứa con trai, chị tư trong lòng đều chua đến không tả được, như thế nào cũng cảm thấy không dễ chịu, khấu khấu sưu sưu mà cầm một chút trứng gà cùng mì sợi ý ý tứ tứ gọi anh tư đi qua.

Bản thân đã lấy con cái còn ở đây ra làm lí do để không rời đi, nếu mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.

Chỉ là ngay tại bên trong thôn này, dù cho là mắt có không thấy, thì tâm cũng vẫn phiền, bởi vì người trong thôn rất thích ngoài sáng trong tối mà đem chị ta ra so sánh, nói chị ta một trời một vực đối lập với Diệp Sở Sở, nói người ta có phúc khí, nói chị ta mệnh không tốt, mà cái mệnh này của chị ta chẳng lẽ do chị ta điều khiển định đoạt được hay sao, thật sự là phiền phức đến không chịu nổi!

Rốt cục tự nhiên từ đâu lại nhảy ra một chuyện của Mạnh Đại dời đi hướng dư luận của mọi người, chị ta mới cảm thấy tốt lên được một chút.

Bằng không người ta thường thường lâu lâu vẫn là muốn đem chuyện của chị ta ra xào cơm thêm một lần lại một lần.

“Chắc hẳn là do thằng sáu hỗ trợ đi, anh cũng không biết, cậu kia được ơn lớn chắc cũng đang bận bịu, ai chú ý đến cái này chứ.” - Anh tư cũng bưng cháo húp.

Tam Nha nói: “Con biết đó, chú mang theo con bê kia không bán được hoa quả, là chú sáu giúp chú ấy mang hoa quả vào thành phố bán, còn bán được rất nhiều tiền luôn!”

“Làm sao mà con biết được?” - Chị tư lập tức hỏi.

Tứ Nha nhỏ giọng nói: “Là chị tiểu Hoa nhà trưởng thôn nói ạ.”

Trưởng thôn nhỏ hơn bí thư một bậc, nhưng ở trong thôn vẫn là tương đối có tiếng nói, lời một đứa trẻ trong nhà họ nói vẫn rất có uy tín.

Chị tư xác định sự thật là em trai của chồng hỗ trợ bán, liền không quá vui lòng: “Nhà ta cũng có trái cây thế mà không thấy chú nó mở miệng bảo hỗ trợ đem bán, cớ sao lại đi giúp một người ngoài chứ!”

Ai cũng không thể tiếp lời.

Chị tư lại tiếp tục nói: “Kia vừa phải tốn tiền dầu vừa phải tốn tiền xe, nó cứ như không bỏ ra giúp người khác như vậy hay sao? Em còn nghe anh ba nói, anh ba cần dùng xe để đi bán đậu hũ, chú nó còn muốn đòi cả tiền xăng dầu, thế mà đối với người ngoài lại hào phóng như thế!”

“Chuyện này em để ý làm cái gì.” - Anh tư bình tĩnh nói, thằng sáu làm sao có thể giúp tay không được, thằng sáu chính là cái người có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua* đó được không.

(*: một thành ngữ có nghĩa gốc để chỉ người võ nghệ siêu phàm, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam)

Không thấy được khẳng định đã thu tiền của Mạnh Đại, còn có nhìn thấy đây, Mạnh Đại cũng đã cùng thằng sáu bán thỏ rồi trở về nuôi dưỡng tiếp.

Về phần không giúp anh ba bán đậu hũ, tính tình anh ba là cái loại gì ai mà chẳng biết, vắt cổ chày ra nước chứ đâu.

Giống như cái tính tình keo kiệt của chú sáu, ai có thể chiếm được tiện nghi của đối phương đây.

Chị tư nghẹn một phen: “Em không có để ý, nhưng mà anh không cảm thấy, chú nó thân là con út hẳn là phải giúp đỡ người trong nhà hay sao? Đằng này thì bận bịu nhiều công nhiều việc rồi, còn đi giúp người ngoài bán hoa quả! Đúng thật là, trong nhà ngoài ngõ cũng không biết phân biệt rõ ràng!”

Hai đứa trẻ con Tam Nha Tứ Nha nhìn mẹ một cái, lại nhanh chóng cúi đầu húp cháo, kể từ khi biết thím sáu sinh được em trai, vừa nhắc tới chuyện của nhà chú thím sáu, mẹ liền tức giận, nói chuyện cũng quái lạ.

Nhưng chú sáu là người rất tốt, trong nhà có hoa quả, bọn chúng đi qua cũng có thể ăn ké, thím sáu cũng vô cùng tốt bụng, còn cho bọn chúng kẹo hồ lô để ăn, ngọt cực kỳ, bởi vì đang trong giai đoạn ở cữ, thím sáu chưa ăn xong trứng gà cũng vẫn để cho chúng nó ăn, chia đều cho mỗi đứa một nửa để đứa nào cũng có phần.

Trong tâm mấy bé gái đều mong muốn được trở thành con ruột nhà chú thím.

Chị hai cũng đang cùng anh hai nói chuyện: “Anh nói xem hoa quả thế mà cũng kiếm được nhiều tiền như vậy sao, cậu mang con bê kia đủ tiền giao nhận phí thầu rồi không nói, còn đủ tiền mua cả mảnh đất ngôi nhà?”

“Kiếm được bao nhiêu tiền cũng là chuyện của người ta.” - Anh hai đối với việc này không có hứng thú.

Chị hai nói: “Cậu mang con bê kia bao hết vườn trái cây trong mấy năm vậy?”

“Hình như là ba năm đi.” - Anh hai nói.

“Tận ba năm cơ à, thầu bao lâu như vậy, em còn tưởng rằng chỉ có một năm thôi…” - Chị hai nói.

Nửa đoạn sau chị hai nhịn không nói nữa, bán hoa quả kiếm được nhiều tiền như thế, nếu Mạnh Đại chỉ mới nhận thầu một năm, sang năm bọn họ chắc chắn liền nhận thầu, đến lúc đó nói Triệu Văn Thao giúp đỡ bán là được.

Em trai ruột thân thích trong nhà có khả năng đi giúp người ngoài buôn bán, cũng sẽ không có khả năng từ chối yêu cầu của anh trai mình được, nhưng ba năm như vậy quá lâu, tạm thời không trông cậy được vào nó, ai da, vẫn là trông cậy vào bầy thỏ thôi.

Chị hai cũng không nghĩ tới, mối làm ăn bằng bầy thỏ kia cuối cùng vẫn là trông cậy vào thằng sáu nhà mình mới mua về được…

Trong lòng nhịn không được liền có chút phát nghẹn.

Đương nhiên còn có một cơn nghẹn nữa, chính là nhà thằng sáu vậy mà sinh được một đứa con trai.

Mà không phải giống nhà chú tư từ đầu đến cuối chỉ toàn một đám con gái.

Sau này muốn sinh con gái thật là tốt biết bao nhiêu? Bây giờ nhà thằng sáu đã sinh được một đứa con trai, chuyện con cái đã coi như ổn thỏa, về sau có là con trai hay con gái cũng không sợ, có con trai trưởng ở đây là yên tâm hưởng thụ nở mày nở mặt cả rồi.

Đâu có giống nhà chú tư, liên tiếp ba đứa tất cả đều là con gái, về sau xem chừng còn phải sinh tiếp, bởi vì nhân sinh chính là như thế, tránh của nào trời trao của đó!

So sánh với hai nhà bọn họ, anh ba Triệu lại là người thuộc phái hành động.

Nghe được tin tức Mạnh Đại bán trái cây mà mua được cả mảnh đất cùng ngôi nhà, anh ta lập tức đi lên chợ phiên bên trên tìm tới người bán hạt giống mấy loại cây ăn quả, đợi cho hạt giống nảy mầm, chờ đến mùa xuân năm sau thì gieo trồng trong sân nhà mình.

Đây chính là hình thức làm ăn mua bán không cần vốn, tưới nước bón phân không tốn tiền, đến lúc đó ra quả để bọn nhỏ hái là được rồi.

Một mảnh đất sau nhà kia đoán chừng cũng có thể kiếm được năm sáu đồng bạc, cũng tính là một nguồn thu nhập lớn, lại thêm từ chỗ bầy thỏ, bán đậu hũ, chỉ cần những công việc này được sắp xếp tốt, anh ta một năm kiếm được khoảng trên một trăm đồng bạc phỏng chừng cũng không thành vấn đề!

Vẫn là làm nông nhàn mà kiếm được rất nhiều, một chút đều không trì hoãn công việc ruộng vườn thường ngày của bản thân!

Không thể không nói, chiếc bàn tính nhỏ nhặt này của anh ba Triệu đánh lách cách lách cách rung động.

Chỉ mới như vậy đã nghĩ bản thân so sánh ngang được với Triệu Văn Thao rồi.

“Vợ này, anh đang dự định mua thêm một miếng đất để trồng cây ăn quả, lần này anh đi lên thành phố, cố ý đi đến xưởng đóng hộp cùng nhà máy mứt hỏi thăm một chút, em không biết đâu, lợi nhuận cao đến dọa người, với mấy xu tiền cho giá của một cân trái cây, bọn họ đã làm ra được rất nhiểu đồ đóng hộp, như mứt bán ra cũng phải được tận mấy hào, mà bán nhiều hơn được bao nhiêu luôn ấy chứ? Anh cũng thử nếm qua đồ đóng hộp rồi, có rất ít thứ trong đó thôi, em tính thử xem chỉ với mấy xu tiền hoa quả là có thể đóng ra tận bao nhiêu hộp? Còn có mứt nữa mình xem, một túi bán ra cũng chỉ được mấy khối nho nhỏ bằng cái đầu ngón tay, thế mà cũng định giá tận mấy hào, vừa vặn nên đem bầy thỏ chuyển đến vườn trái cây đi, nhiều thỏ như vậy mùa hè vừa tới mùi sẽ rất ngột ngạt.” Triệu Văn Thao nói.

“Anh có lo liệu hết được hay không? Cây ăn quả kia cũng cần được chăm nom kĩ lưỡng, không phải nói trồng xuống là trồng được đâu. - Diệp Sở Sở nói - “Em phải ẵm con chắc chắn là không thể xuống vườn làm được, hầu hạ tiểu Bạch dương nhà chúng ta cũng không dễ dàng.”

Có thể làm biếng, cô mới không cần đi dãi nắng dầm mưa, không có lạch bạch cẩu thả với thân thể chính mình.

Cho nên Diệp Sở Sở không quá đồng ý với kế hoạch làm vườn trái cây, nói: “Anh lại phải đi làm buôn bán, đi sớm về trễ, sự tình như vậy rất nhiều, cũng không phải chỉ có ngày một ngày hai, thời gian đâu mà lo cho vườn cây nữa?”

Triệu Văn Thao cười nói: “Vợ à, em không cần xuống vườn đâu, em cứ ở nhà an tâm chăm nom cho con là được rồi, vườn trái cây anh sẽ thuê Mạnh Đại đến chăm sóc, cậu ta nói vợ mình để xây nhà hiện tại đang cần tiền gấp, thuê cậu ta làm nhất định cậu ta sẽ không từ chối. Bầy thỏ anh dự định sẽ thuê hai anh em Thôi Đại cùng quản lý, bọn họ cũng giống như Mạnh Đại, đều là nghĩ cho tuổi tác của vợ, có cơ hội kiếm tiền sẽ tuyệt đối nguyện ý, như vậy anh liền có thể tập trung vào chuyện buôn bán rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.