Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 190: Sống Lại Làm Giàu - Chương 190 Bí thư tới mừng tiệc rượu



Triệu Văn Chí lúc này cũng đang cùng nói chuyện với Triệu Văn Thao.

“Anh muốn xây một gian nhà ở phía Đông sao?” - Triệu Văn Thao kinh ngạc nhìn anh ta - “Cãi nhau?”

Triệu Văn Chí lắc đầu, lại cười khổ: “Không có cãi nhau, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn đều phải làm.”

Triệu Văn Thao không truy vấn cụ thể thêm, bởi cũng không cần thiết, đại thụ lâu đời sớm muộn cũng sẽ phân nhánh, đây chỉ là vấn đề về thời gian.

Hắn nói: “Tôi cũng tán thành chuyện tách gia đình dọn ra ở riêng, mặc kệ có cãi nhau xích mích gì hay không, việc này cũng giống như ăn cơm tập thể vậy, xen lẫn cựa quậy trong cùng một chỗ rất bức bối cùng khó chịu, một mình sống cũng thoải mái hơn, tự tại còn bớt đi mấy cái lo nghĩ vớ vẩn.”

Triệu Văn Chí hiểu rõ tính cách của Triệu Văn Thao, nghĩ như thế nào liền làm như thế ấy, xưa nay chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, sống một cách tự do thống khoái.

Anh ta kỳ thực rất hâm mộ Triệu Văn Thao, nhìn xem ai chọn cho mình cuộc sống tự lập lại lẽ thẳng khí hùng, đúng lý hợp tình được như thế?

Cũng chỉ có mỗi một Triệu Văn Thao này đi, nói tách khỏi nhà chung liền tách khỏi nhà chung, nói dời ra ngoài ở liền dời ra ngoài ở, đối với những lời nhàn ngôn tiếu ngữ nói hắn bất hiếu của người trong trong thôn kia hoàn toàn không để ở trong lòng, anh ta thì lại không có được sự quyết đoán như thế, làm cái gì luôn là lo trước lo sau.

Nhưng nếu muốn so đo, ai dám nói Triệu Văn Thao là đứa con bất hiếu? Bởi vì cũng không có ít người nhìn thấy Diệp Sở Sở mang đồ ăn tốt sang nhà biếu cho cha Triệu mẹ Triệu.

Hơn nữa cha Triệu mẹ Triệu đối với bên ngoài cũng rất giữ gìn thanh danh cho bọn nhỏ, bất kể là đồ của Triệu Văn Thao hay là Diệp Sở Sở đưa biếu, ngoài phần đó ra cũng không có đòi thêm đồ vật nào khác của con trai với con dâu, hai người lớn bọn họ ở bên ngoài cũng không có nói qua chuyện gì mà con trai cùng con dâu bất hiếu, đỉnh điểm chỉ có phàn nàn về chuyện mắc nợ tiền sinh hoạt của bọn họ.

“Chủ yếu chỉ sợ cha mẹ trong lòng sẽ không dễ chịu thôi.” - Triệu Văn Chí nói - “Những người khác thì ngược lại không có vấn đề gì.”

Cha mẹ anh ta về tư tưởng cùng với cha Triệu mẹ Triệu vẫn còn có chút khác biệt, cha anh ta còn đỡ, chỉ có mẹ anh ta, luôn muốn cả đại gia đình đều tề tựu ở chung một chỗ, chỉ có như vậy mới cảm thấy hình ảnh gia đình tốt đẹp viên mãn.

“Có cái gì không dễ chịu chứ, anh cũng không phải là chạy đến tận chân trời không bao giờ trở về, vẫn ở cùng với nhau trong một thôn, có chuyện gì chỉ cần kêu một tiếng liền đi qua, còn nhất nhất phải chen chúc chung một chỗ với nhau mới gọi là hiếu thuận hay sao?” - Triệu Văn Thao gắp một đĩa đầy đồ ăn, nói - “Anh với tôi chỗ bạn bè cả, tôi muốn bàn chuyện này, chúng ta cẩn thận tính toán một tí, tôi dự định mua rồi cải tạo miếng đất, trồng chút cây ăn quả, lại đem bầy thỏ chuyển ra ngoài, hiện tại số lượng thỏ càng ngày càng nhiều, mùa đông còn đỡ, chứ mùa hè quả thực rất nặng mùi, còn nuôi ở trong nhà nữa chắc vợ tôi bị hun cho đến chết mất.”

Triệu Văn Chí hứng thú, hỏi: “Cậu muốn trồng cây ăn quả à? Trái cây hiện giờ thật sự đáng giá như vậy ư?”

Triệu Văn Thao cười: “Hiện tại cái gì cũng đều đáng tiền cả, điều kiện tiên quyết là sản phẩm phải thật tốt. Như thế nào, muốn hay không thì ta làm một trận ra trò?”

Triệu Văn Chí cũng cười, nói: “Mặc dù người trong thôn cứ một mực nói cậu là thằng nhóc ăn hại, nhưng tôi biết chắc chắn cậu chính là người có tiền đồ nhất trong thôn!”

Triệu Văn Thao cười nói: “Có tiền đồ nhất khẳng định không tới lượt tôi đâu, nhưng thiếu nợ nhiều nhất thì chắc chắn là tôi rồi.”

Triệu Văn Chí nở nụ cười: “Thằng nhóc cậu còn lấy mấy lời bên ngoài kia ra lừa gạt cả tôi hay sao?”

“Lừa gạt ai thì cũng không thể lừa gạt được anh a, thật sự là mắc nợ mà.” - Triệu Văn Thao nói.

Giữa câu nói, bên ngoài liền truyền đến một thanh âm.

“Triệu Tiểu Lục này, tiệc rượu mừng đầy tháng con của cậu, như thế nào lại không nói với tôi một tiếng thế?” - Bí thư chắp tay sau lưng đi đến, theo phía sau là kế toán cùng chủ nhiệm.

“Bí thư, ngài tới rồi!” - Triệu Văn Thao nhanh chóng đứng dậy, cười nghênh tiếp đón - “Ngài một ngày bận rộn trăm công nghìn việc, chút chuyện nhỏ này tôi nào dám đi quấy rầy bí thư chứ?”

Một chưởng vuốt mông ngựa tung ra đánh cho chủ nhiệm cùng kế toán trợn mắt trắng, công phu nịnh nọt của thằng nhóc này quả nhiên là lên đến level max.

Bí thư nghe được xong lại đầy mặt tươi cười, mắng: “Cậu thằng nhóc này cái miệng lúc nào cũng chỉ biết nói đùa.”

Bí thư tới, thôn trưởng, còn có nhóm người cha Triệu cũng tới đây chào hỏi.

Bí thư khđộ khđộ tay: “Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, tôi chính là đến uống tiệc mừng đầy tháng của con trai cậu Triệu Tiểu Lục đây, chia vui với gia đình!”

Mọi người không khỏi hâm mộ mà nhìn về phía Triệu Văn Thao, tiệc đầy tháng của con trai ngay cả ngài bí thư cũng đến tham gia, về sau làm sao dám lộn xộn với thằng nhóc này?

Cha Triệu cùng cha Diệp đương nhiên cũng cảm thấy rất có mặt mũi, để Triệu Văn Thao chiêu đãi khách mời quý hóa này cho tốt.

Triệu Văn Thao đưa bí thư qua bên bàn ăn, tự mình bồi tiếp nói: “Bí thư, ngài đến là có chỉ thị gì dành cho tôi hay sao?”

Bí thư cười nói: “Cậu không phải là muốn nối điện sao, hiện tại dựng cột lên rồi, muốn kéo dây điện, còn phải mua thêm bóng đèn, cái này thì cần xuất tiền ra!”

Triệu Văn Thao vỗ trán một cái, hắn quá bận bịu nên đã sớm quên béng mất việc đó.

“Bí thư ngài nói đi, cái này cần tổng cộng là bao nhiêu tiền?” - Triệu Văn Thao hỏi.

Bí thư nhìn căn nhà của Triệu Văn Thao, nói: “Căn nhà này mỗi gian phòng đều lắp đặt bóng đèn à, hay chỉ lắp đặt trong một gian này thôi?”

“Đương nhiên là mỗi gian phòng đều phải lắp hết rồi.” - Triệu Văn Thao nói - “Ngoài ra tôi cũng muốn lắp thêm bên ngoài cửa phòng một cái, ban đêm đi nhà vệ sinh dùng để chiếu sáng sẽ không bị ngã.”

Khá lắm, cái cậu Triệu Tiểu Lục này lại bắt đầu phá của rồi đấy!

Bên này mọi người dựng lỗ tai lắng nghe, trong lòng thầm nói.

Bí thư lườm hắn một cái: “Cậu đừng tưởng rằng chỉ có lắp bóng đèn là cần dùng đến tiền, để bóng đèn sáng lên được cũng phải bỏ tiền ra trả, tiền điện ấy chính là tiền từ túi mình ra chứ đâu!”

Trong giấy tờ có ghi rõ các thông số về mức sử dụng điện, bí thư cũng chưa dùng qua điện bao giờ, không hiểu nên nói như thế nào, liền cứ dựa theo ý mình để lý giải.

“Tôi biết.” Triệu Văn Thao đương nhiên là biết việc này, đi chạy ở bên ngoài lâu như vậy mà chút chuyện này lại còn không biết thì chính là một cái chày gỗ.

“Vậy được, chính cậu ước lượng một chút, xem dây điện cần bao nhiêu, bóng đèn cần mấy cái, còn phải mua cả công tơ điện nữa, đến lúc đó người từ trạm quản lý điện sẽ đến lắp đặt theo ý của cậu.” - Bí thư nói xong, lại hướng về phía những người khác nói - “Mọi người hãy lắng nghe, nhớ chuẩn bị sớm một chút, nào dây điện, bóng đèn, công tơ điện, đừng để đến lúc đó người ta tới, mọi người cái gì cũng đều không có, để người ta chờ đợi tốn thời gian và tiền bạc!”

Tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi ầm ĩ.

“Bí thư, lúc nào thì mới nối điện về ạ?” - Triệu Văn Thao hỏi.

“Mấy ngày nay dây điện đã được kéo qua, nếu không phải vì chuyện đó thì máy biến áp đã sớm được nối điện rồi.” - Bí thư kỳ thực cũng không hiểu rõ công việc này cho lắm, nhưng cũng không thể nói là không hiểu a.

Chủ nhiệm cười nói: “Mọi người nhớ kỹ nhé, bóng đèn thế nhưng cũng có loại lớn loại bé, bóng đèn lớn sẽ rất sáng, nhưng cũng sẽ hao tốn nhiều điện hơn, bóng đèn nhỏ không sáng bằng, nhưng có thể tiết kiệm điện, mọi người đến lúc mua hãy cân nhắc lựa chọn thật kĩ để phù hợp với hoàn cảnh hộ gia đình mình.”

“Hả, thứ này còn có loại lớn loại bé hay sao?”

“Có chứ, mấy cái bóng đèn này tôi biết, nghe nói loại mười lăm độ (người dân ở đây gọi thông số của bóng đèn như vậy) là nhỏ nhất.”

“Đâu phải, tôi nghe nói loại mười độ mới là nhỏ nhất chứ?”

“Ông nhìn xem, có phải là lại lừa gạt người ta không đấy?”

Mọi người nghị luận hăng say, bí thư nghe xong liền thở dài: “Ai da, thật là, cái gì cũng đều không hiểu.”

Kế toán nói: “Còn có việc này, bóng đèn thế nhưng rất dễ bị vỡ bể, lúc mua mọi người nên cẩn thận để ý một chút, bởi chúng so với pha lê còn dễ bị vỡ nát hơn.”

“Hả, sao lại dễ hỏng như vậy chứ, vậy thì mua về để làm gì a.”

“Lại còn phải bỏ tiền ra nữa, nó thuyết phục cái chuyện nối điện này làm gì, còn không lo ăn lo uống cho nên thân đi.”

Có người nhỏ giọng bức xúc.

Bí thư nghe được liền khó chịu: “Không muốn nối điện thì không cần nối điện nữa, ai cũng không có bắt ép nhà anh chị, anh chị nguyện ý mò mẫm sờ soạng trong bóng tối cũng không có ai quản, vậy đã vừa ý của anh chị hay chưa.”

Mặc dù chuyện nối điện này là do Triệu Văn Thao khởi xướng, thế nhưng bí thư hiện tại cũng càng ngày càng cảm thấy việc nối điện mang lại rất nhiều tiện ích.

Nhất là đối với mọi chuyện liên quan bí thư cũng đều mang Triệu Văn Thao đi cùng lĩnh giáo, nên hắn cũng rất có mặt mũi trong chuyện này.

Người kia lập tức không nói gì.

Bí thư và hai người kia cùng chia vui uống mấy chén rượu, nói thêm một đoạn, lúc này mới rời đi.

Mọi người ăn uống no đủ xong cũng lục tục rời đi, mẹ Triệu cùng mẹ Diệp ở lại chờ dọn dẹp xong đống bát đĩa, Triệu Văn Thao thì bắt đầu đo đạc chiều dài dây điện cần sử dụng, Tài Tài leo lên leo xuống hỗ trợ, một bộ dáng vô cùng thích thú.

“Vợ à, em nói xem chúng ta nên dùng bóng đèn tầm bao nhiêu?” Triệu Văn Thao hỏi.

Hạ Tùng Chi cùng chị tư đã bế con về rồi, tiểu Bạch Dương thì còn đang ngủ, Diệp Sở Sở đang quét dọn trên mặt đất, nghe vậy nói: “Anh cứ xem qua thử đi, nếu thấy không ổn thì hỏi chị cả với chị năm một chút.”

Chị năm Triệu cười nói: “Bóng đèn hai mươi lăm độ sẽ rất sáng, nhưng kỳ thực bóng đèn tầm mười lăm độ cũng không tệ.”

Chị cả Triệu nói: “Dùng loại mười lăm độ đi, loại này tiết kiệm điện, nhà thằng sáu phải dùng điện nhiều, một tháng số điện cần dùng chắc cũng không phải nhỏ!”

Mẹ Triệu nói: “Đúng vậy, còn phải tính cả tiền công tơ điện với dây điện, tổng cộng cũng tốn rất nhiều tiền, con mà dùng loại bóng lớn thì còn phải trả thêm bao nhiêu? Có thể tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm một chút đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.