Diệp Sở Sở đang chăm chỉ làm việc thì ngoài cổng truyền đến tiếng nói: “Đây là nhà của Văn Thao đúng không?”
“Ai vậy?” Diệp Sở Sở đang không rảnh tay nên chỉ hỏi vọng ra.
Cổng vừa mở, một bà lão cao gầy có bàn chân thô to nhưng đi đứng xiêu vẹo, khoanh hai tay bước vào.
“Sở Sở, bác là bác hai của con đây!” Bà lão cao gầy vừa vào cổng đã bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Khi con và Văn Thao kết hôn bác còn tặng quà cho con nữa đó!”
Diệp Sở Sở nhớ lại, bỏ con dao trên tay xuống, nhìn bà rồi cười nói: “Bác hai, sao bác lại đến đây?”
“Bác đã muốn đến từ lâu rồi, nhưng mà cha mẹ chồng của chị cả con mất sớm, chồng còn đi tù rồi, nên lúc này bác không thể đi đâu được!” Bác hai liên tục thở dài.
Bác hai này chính là chị dâu của mẹ Triệu, chị hai của cha Triệu.
Năm đó, bởi vì anh hai của cha Triệu cãi nhau với bác hai, nghĩ không thông nên đã tự tử, chỉ để lại một đứa con gái, vị chị họ này vẫn còn lớn hơn chị cả Triệu một tuổi, bác hai cũng không đi bước nữa, chăm sóc con gái trang trải cuộc sống, đợi con gái lớn rồi tìm nhà chồng, còn về nhà chồng cùng con gái.
Cha mẹ chồng của con gái mất sớm, bác hai đến vừa đúng lúc có thể giúp cáng đáng.
Mẹ Triệu nói với chị năm Triệu rằng để cô nhanh chóng sinh con, đến lúc đó gọi bác hai qua đây giúp đỡ, bác hai được nói đến chính là người trước mặt.
Bởi vì cuộc sống nghèo khó, ăn được bữa trước thì không có bữa sau, con rể thì bởi vì kiếm tiền mà dính vào cờ bạc, trong một lần ngồi cờ bạc thì đánh nhau với người ta, khiến người đó bị thương đến mức tàn phế nên phải đi tù, năm nay vừa mới ra.
Hơn nữa, nhà chú bác mà chị chồng gả cho cách hơi xa, bác hai quay về thì đã mất rồi, lần trước vẫn là Triệu Văn Thao kết hôn nên mới quay về.
Diệp Sở Sở nghe những điều này từ phía Triệu Văn Thao.
"Bác hai, không phải chồng chị cả đã ra tù rồi sao, lần này bác quay về có thể ở đây thêm vài ngày rồi." Diệp Sở Sở vỗ vỗ chỗ đất trên người, gọi bác hai đi về phía sân phía Đông.
"Ra tù thì có thể làm gì, một tên ngồi tù thì có thể trông mong được cái gì? Không người nào muốn qua lại với nó nữa rồi, đến bọn trẻ con cũng đều coi thường nó." Bác hai thở dài nói.
Lúc này khỉ nhỏ Tài Tài nhảy vù từ trên bờ tường xuống, đứng trước mặt Diệp Sở Sở kêu mấy tiếng lít nhít.
"Ô, nơi này sao lại còn có cả một con khỉ nữa!" Bác hai nhất thời bị dọa.
"Đây là khỉ nhà con nuôi. Bác hai, đứa bé tỉnh rồi!" Diệp Sở Sở vừa nói vừa chạy bước nhỏ vào trong sân.
Khỉ nhỏ nhe răng lè lưỡi với bác hai, dùng cả tay lẫn chân theo Diệp Sở Sở vào nhà.
Quả nhiên đứa bé đang nằm khóc ở trong phòng, Diệp Sở Sở vội vàng kiểm tra, hóa ra là đại tiện rồi, cô nhanh nhẹn thay tã cho nó.
Bác hai cũng vào trong nhà, vừa nhìn căn nhà vừa cười nói: "Căn nhà này được xây dựng tốt quá, sao sáng sủa được như vậy thế?"
"Tụi con đã quét vôi trắng, bác hai, bác cứ ngồi đi, con thay tã cho thằng bé đã." Diệp Sở Sở nói.
"Ai da, nhìn cháu trai của bác mà xem, thật là khiến người khác yêu thích mà!" Bác hai ngồi xuống bên cạnh giường, khuôn mặt nhìn Tiểu Bạch Dương tràn đầy thích thú, nói.
Diệp Sở Sở thay tã xong, Tiểu Bạch Dương đã cảm thấy thoải mái nên cũng không khóc nữa, nhìn người mẹ dịu dàng của mình rồi toét miệng cười.
Khỉ nhỏ ngồi ở một bên, nhìn hết cái này đến cái khác, cảm thấy buồn tẻ nên quen thói trèo lên trên nóc tủ, lấy một viên đường trong cái hộp sắt ra rồi ngồi một bên liếm láp.
"Con khỉ này cũng khá hiểu ý người đó chứ." Bác hai nhìn con khỉ rồi kinh ngạc nói.
Diệp Sở Sở cười nói: "Nó tên là Tài Tài, rất thông minh, Văn Thao đem nó về từ trong thành phố đó ạ." Nói xong cô đi rửa tay, rồi pha một cốc nước đường cho bác hai.
Bác hai nhìn đứa bé rồi nói với vẻ cảm thán: "Con xem xem, thời gian trôi qua nhanh thật đấy, thoáng cái con cái đã lớn như vậy rồi, lần trước bác qua đây, con và Văn Thao mới vừa kết hôn thôi đó."
"Còn không phải sao. Bác hai, bác quay về từ lúc nào đó?" Diệp Sở Sở hỏi.
"Bác cũng mới về sáng nay thôi, trên đường chặn được một cái máy cày, nếu không thì cũng không thể nhanh như vậy, trước tiên thì qua bên mẹ chồng của con trước, mới chưa đầy hai năm, không ngờ mấy anh em các con đã ra ngoài xây nhà rồi, mấy ngày tháng này sao khá khẩm thế?" Bác hai lại chép miệng.
Khi Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở kết hôn, mấy anh em vẫn còn ở trong cùng một cái sân, lúc đó vẫn còn chưa chia ra ở riêng, chuyện trong hay ngoài nhà đều do mẹ Triệu thu xếp.
Tất nhiên cũng chưa chia ruộng đất, cuộc sống của mọi người đều không khác nhau mấy.
Đến lần này quay về thì sự thay đổi của nhà họ Triệu quả thực quá lớn, ba trong bốn anh em đều đã xây nhà mới, chuyện chia ruộng đất còn chưa đến một năm nữa!
Không thể không nói, bác hai có chút kích động, đương nhiên quan hệ giữa bà và mẹ Triệu rất tốt, chỉ là ngưỡng mộ chứ không hề có ý đố kị.
"Bác hai, tiền xây nhà đều là đi vay đó ạ." Diệp Sở Sở nói.
"Cái chuyện vay nợ này cũng phải có người cho vay chứ, còn như chồng chị cả của con, có muốn vay cũng không có chỗ nào cho vay!" Bác hai nói: "Bác nghe mẹ chồng của con nói rồi, các con vay tiền để xây nhà, phải mất vài năm mới có thể trả hết, nhưng như các con bây giờ đã là tốt lắm rồi, căn nhà mới này bác còn chưa từng nhìn thấy, con xem thử xem, sống trong này sáng sủa biết bao nhiêu?"
Bác hai nói rồi lại quan sát ngôi nhà thêm lần nữa, trên mặt tràn đầy hâm mộ.
"Bác hai, mọi người cũng đã chia ruộng đất rồi đúng không?" Diệp Sở Sở chuyển chủ đề.
"Chia rồi, bây giờ đã chia xong rồi, lão chồng đần độn của chị cả con đi tù từ sớm, chị cả của con còn một đứa con, cộng thêm cả mảnh đất của bác mới có đất của bốn người!" Bác hai thở dài nói.
Bác hai không có con trai, chỉ sống cùng con gái, thôn bên đó của bác hai biết được tình hình của bà như vậy thì cũng chia hai mảnh đất của bác hai cho bà.
"Nếu không phải nó đã đi tù thì bọn trẻ sớm đã giúp một khối chuyện rồi, cũng có thể được chia cho nhiều đất hơn một chút!" Bác hai bắt đầu phàn nàn: "Năm đó khi nó vào tù, bác đã nói với chị cả của con là không sống cùng nó nữa, tìm một người khác, chị cả của con vẫn còn trẻ như vậy, đứa bé mới có một tuổi, muốn tìm kiểu gì chả tìm được, cần gì phải ở với đứa cờ bạc như vậy? Nhưng mà chị cả của con thì cứ mặc kệ, haizz, chị cả của con số khổ, phải ở góa những mười năm!"
Bác hai vừa nói vừa lau nước mắt.
Diệp Sở Sở cũng đồng tình với đường đại cô tỷ, đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, chồng thì đã vào tù rồi, chỉ có một người mẹ già ở nhà giúp đỡ, mấy công việc bận rộn trong và ngoài nhà, cứ như vậy mà trải qua mười năm, quả thực không dễ dàng.
"Bác hai, không phải chồng chị cả đã quay về rồi sao, mấy ngày tháng tốt đẹp của chị cả vẫn còn ở phía sau, bác đừng buồn nữa." Diệp Sở Sở khuyên giải.
Bác hai lại thời dài: "Ngày nào chồng chị cả của con vẫn còn chơi cờ bạc thì ngày đó sống không tốt!"
"Bác hai, xem cách nói của bác kìa, chồng chị cả nhất định sẽ không chơi nữa, bác đừng lo lắng nữa, nếu không đường đại cô tỷ của con vẫn còn muốn sống với anh ta sao? Anh ta có thể đi đâu để tìm được một người vợ tốt như đường đại cô tỷ của con nữa, nếu là những người bình thường thì ai còn có kiên nhẫn đợi anh ta nữa, đã đi bước nữa từ lâu rồi, không ai có thể nói trước được điều gì." Diệp Sở Sở nói.
Bác hai nói: "Bây giờ quay về rồi, nhìn ra chút dáng vẻ của con người rồi, cũng đã quỳ trước mặt bác để hứa, còn quỳ trước mặt đại cô tỷ của con để cảm ơn. Mà sao không thấy Văn Thao đâu, nó xuống ruộng rồi à?"
"Không ạ, anh ấy thuê vài người đi tặng bắp cải rồi." Diệp Sở Sở nói.
"Cái gì, đi tặng bắp cải rồi?" Bác hai hơi sửng sốt, nói: "Ngô của các con gặt xong rồi?"
"Vẫn chưa, Văn Thao nói rằng đến lúc đó thì tìm vài người nhờ gặt giúp, hai ngày là có thể gặt xong. Mảnh đất của ba người tụi con này, một nửa trồng hoa hướng dương, một nửa còn lại thì trồng ngô, rất tốt." Diệp Sở Sở nói.
"Chỗ đó cũng phải khoảng mười mẫu đất đó!" Bác hai nói: "Bây giờ đã gặt được bao nhiêu mẫu rồi?"
"Chắc là một hai mẫu ạ." Diệp Sở Sở cũng không biết, khi nãy cô cũng vừa ra ngoài giúp đỡ một chút, khi trước ở đây chưa từng động tay vào.
"Vậy thì vẫn còn mười mẫu nữa!" Bác hai kinh ngạc đến mức hơi ngẩn ra: "Con bảo vẫn còn nhiều ngô chưa thu hoạch như vậy, sao đã đi tặng bắp cải rồi, đã tặng cho ai rồi?"