Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 196: Sống Lại Làm Giàu - Chương 196 Bài thuốc bí quyết sinh con



Diệp Sở Sở cảm thấy buồn cười, Văn Thao đúng thật là giỏi.

Đứa con nít không được như mong muốn nhiều như vậy, nên nó gào khóc chạy đi truyền tin cho nhóm bạn.

“Vợ, em nhớ nhất định phải kêu bọn nó lột mấy hạt bắp ra xong rồi thì mới được phát thưởng.” Triệu Văn Thao dặn dò cô.

“Vậy nếu mấy đứa ngại mệt, làm được mấy ngày rồi lại không làm nữa thì sao?” Diệp Sở Sở hỏi hắn.

“Không cho dù chỉ là một chút.” Triệu Văn Thao trả lời một cách dứt khoát.

Diệp Sở Sở mỉm cười và đáp lại hắn: “Có anh như vầy, đúng thật là Triệu lột da!”

“Vợ, cũng bởi vì lột da rồi nên mới có thể có ngày tháng tốt này, không lột da thì chắc hẳn em vẫn thấy là người nghèo.” Triệu Văn Thao cười nói.

Cách này của Triệu Văn Thao vẫn rất có hiệu quả.

Buổi tối ngày hôm sau, mấy đứa nhỏ sẽ tới đây để lột hạt bắp, nhìn cơ thể của mấy đứa nhỏ nhắn thế thôi, nhưng làm thì lại vô cùng chăm chỉ và cố gắng, vì sao? Tất nhiên là vì để được phát thưởng rồi.

Đúng thật là quà vặt bây giờ không được nhiều lắm, mà chú sáu của bọn nhóc lại chịu cho như vậy, thì dĩ nhiên là chúng phải tự mình kiếm món quà vặt để ăn rồi!

Diệp Sở Sở nhìn thấy cảnh này thì có chút không đành lòng, cô thừa dịp lúc Tiểu Bạch Dương đang ngủ, cho bọn nhỏ uống nước đường, khiến cho bọn nhỏ làm việc ngày càng hăng hái.

Hiển nhiên là chuyện này không giấu được mấy người lớn.

Sau khi anh ba biết được chuyện này thì một giận chửi Mã Đản và Nhị Nha nhà anh ta: “Hai đứa đúng thật là có tiền đồ, vì món quà vặt vãnh kia mà làm việc cho chú sáu bọn bây, cha vẫn đang nuôi tụi bây mà, bảo tụi bây làm ít việc thì lại lập tức né!”

Mã Đản và Nhị Nha đều im lặng không lên tiếng.

Cả hai đứa nhỏ đều đã có kinh nghiệm để đối phó với cha rồi, cứ im lặng như vậy là được, nếu không thì cha tụi nhỏ sẽ không tha đâu!

Chị ba cảm thấy không vui mà nói: “Lúc còn bé, chú sáu cũng cho tụi nó ăn không ít lần, giúp chú sáu của tụi nó lột hạt bắp thì sao, chưa kể tới việc làm xong còn được cho kẹo ăn, không cho thì thôi, cũng chẳng có gì to tát cả.”

Anh ba nổi giận, anh ta lấy phải cô vợ phá của gì vậy, sao có thể nghĩ tới quyền lợi của người khác mà không phải nghĩ cho người nhà chứ!

Phía bên này, chị hai cũng không hề vui chút nào, con cái trong nhà cũng lớn rồi, không nói đến một nửa sức lao động, cũng gần như nhau cả, mỗi đêm đi lột trái bắp cho chú của tụi nhỏ, nghĩ thế sao cũng cảm thấy bất lợi, cho mấy viên kẹo đường gì đó để ăn, trong mắt con nít thì rất quan trọng, còn trong mắt của một người lớn như chị ta thì cái này chẳng là cái gì cả.

Nhưng nếu không cho con đi thì chị ta lại sợ để truyền ra ngoài sẽ bị người khác bàn tán, đúng thật là rối rắm không thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, chị ta cũng chỉ có thể khéo léo nói với đứa con rằng trong nhà còn quá nhiều việc, nên chị ta muốn bọn nhỏ phải hoàn thành xong việc nhà trước rồi mới đi.

Nhưng tụi nhỏ lại chỉ muốn có mấy viên kẹo đường, thế nên chị hai đã tức giận và cầm cây chổi lên, mắng: “Còn muốn mấy viên kẹo nữa thì mẹ đánh con ra thành mấy viên đó luôn đấy!”

Đại Nha, Thiết Đản, Lư Đản rụt cổ lại, bọn nhỏ nhanh chóng suy nghĩ ra một cách, tìm mấy đứa trẻ trong thôn lột bắp cho cậu sáu của chúng, còn chúng thì làm việc trong nhà chúng.

Như vậy thì vừa có thể thỏa mãn yêu cầu của mẹ, vừa không làm trễ nãi việc nhận được huê hồng là kẹo đường.

Phải nói rằng tâm hồn ăn uống của bọn nhỏ rất lớn.

Trong số mấy đứa nhóc này, Tam Nha và Tứ Nha - hai đứa con của nhà chị tư là nhỏ nhất, nhưng chị tư vậy mà lại đẩy hai đứa nhỏ đi lột bắp cho Triệu Văn Thao, chị ta còn dặn dò cả hai chị em đừng có lười biếng.

Thấy vậy thì Diệp Sở Sở có hơi bất ngờ, mặt trời mọc từ đằng tây sao, từ khi nào mà người chị tư này lại nhiệt tình như vậy nhỉ?

“Trong nhà nhiều việc như vậy, lại còn dính cái cục nợ này nữa, đúng thật là khoảng thời gian khó khăn mà!” Sau khi đuổi hai đứa nhỏ đi, chị tư lập tức kể khổ với anh tư.

Anh tư cũng không nể tình gì mà đáp lại chị ta: “Là em bằng lòng, cũng chẳng ai ép em cả.”

Chị tư mắng anh ta một câu là đồ không có lương tâm, sau đó chị ta lại tiếp tục thở dài: “Cũng đâu còn cách nào, người ta sinh con trai, em thì sinh con gái, em giá sinh một nha đầu, em biết làm sao đây.”

Anh tư không thể hiểu được, giữa việc bảo con đi lột bắp cho người ta và việc sinh con trai thì có liên quan gì đến nhau, nhưng anh ta lại không hỏi, vì anh ta biết dù anh ta không hỏi thì chị tư cũng sẽ tự nói ra mà thôi.

Quả nhiên, chị tư đã tự nói ra.

“Lúc thím sáu chưa sinh, em có hỏi qua, lúc ấy em có suy nghĩ là bán cái đơn thuốc kia cho thím ấy, mà thím ấy nói là thím ấy cũng có đơn thuốc sinh con rồi, kết quả là người ta sinh ra một đứa con trai, còn em thì sinh ra đứa con gái, điều này cho thấy gì? Là thuốc của thím sáu có tác dụng đấy.” Chị tư lại tiếp tục lải nhải: “Nói như vậy, em có còn dám làm mất lòng thím ấy nữa đâu.”

Anh tư nhìn vợ anh ta, với cái lập luận logic của vợ anh ta thì quả thật anh ta có chút không nói nên lời, gì mà làm mất lòng hay không chứ?

Giúp lột bắp thì là không làm mất lòng, còn không giúp thì là làm mất lòng rồi?

Sao anh ta lại không biết thằng sáu và vợ của thằng sáu không biết phải trái không biết lý lẽ như vậy chứ?

Chị tư nghĩ rằng anh tư chưa hiểu nên chị ta mở miệng giải thích: “Bây giờ thím ấy thiếu người lột bắp, em bảo Tam Nha và Tứ Nha tới giúp thím ấy, như vậy thì em mới có thể mở miệng nói với thím ấy về chuyện đơn thuốc sinh con, không có chuyện gì lớn bằng việc sinh con trai, anh nói xem có đúng không? Em thấy thím sáu cũng không phải là người chua ngoa cay nghiệt, nên chắc chắn là thím ấy sẽ giúp em nhỉ?”

Lúc này anh tư mới hiểu được ý của vợ anh ta, quanh đi quẩn lại là vì đơn thuốc sinh con.

Mặc dù anh tư cũng muốn có con trai, nhưng việc không sinh được con trai lần này đã gây đả kích rất lớn cho anh ta, nên giờ anh ta cũng gần như là nản lòng rồi.

Không phải người xưa đã có câu, số mệnh đã được định sẵn, đừng cưỡng cầu.

Có khi nào số mệnh của anh ta là không có con trai không?

Vậy là coi như xong, con người không thể nào tranh với mệnh được.

Chẳng qua là khi nghe chị tư đề cập đến chuyện đơn thuốc sinh con, thì trong lòng anh ta lại gợn lên một đợt sóng.

“Thím sáu thật sự nhờ đơn thuốc mà sinh được con trai sao?” Anh tư hỏi.

“Nói vậy mà còn là giả sao, chính miệng thím ấy đã nói với em, thím ấy có đơn thuốc sinh con!” Chị tư trả lời một cách kiên định: “Có đơn thuốc sinh con rồi lại sinh ra con trai, đó không phải là nhờ vào đơn thuốc sinh con thì nhờ vào gì? Thím ấy vào cửa trong thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa sinh con ra được, kết quả là lại lập tức sinh ra con trai!”

Anh tư cũng có hơi tin, anh chần chừ một lúc rồi nói: “Nếu không thì em cũng đi qua đó giúp họ lột bắp đi?”

Chị tư vậy mà đào lại ngay: “Em nào đâu có rảnh, bắp nhà chúng ta còn chưa lột xong kìa, lúc này mà có một thằng con trai ở đây, anh làm em mệt chết đi được!”

“Không phải em nói chẳng có chuyện nào quan trọng hơn chuyện có con trai sao?” Anh tư tức giận nói.

“Như vậy cũng không thể làm em mệt chết chứ, em mệt chết thì ai sẽ sinh con trai cho anh!” Chị tư trừng mắt nhìn anh ta: “Được rồi, cái loại người cứng đầu như anh biết điều gì, trong lòng em hiểu rõ, anh đừng nhúng tay vào!l

“Trong lòng em hiểu rõ, vậy thì nói với anh làm gì nữa!” Anh tư đáp lại.

“Nói với anh thì sao chứ, anh là chồng của em, em không nói với anh thì nói với ai, vậy chuyện sinh con trai là chuyện của một mình em à?” Chị tư lớn tiếng nói: “Anh không sinh ra được con trai, em không được nói sao!”

“Rõ ràng là đất của em không tốt, sinh không ra con trai thì lại oán trách anh sao!” Anh tư không hề nể nang gì mà trách móc lại chị ta.

Không cần phải nói, tiếp đến là hai người họ lại đem cái chuyện liên quan tới hạt giống và đất ra tranh cãi, nhưng từ đợt dạy dỗ của mẹ Triệu lần trước, đợt này hai người cãi nhau không quá lớn, ríu rít một chút là kết thúc ngay.

Có mấy đứa trẻ lột bắp, hơn nữa buổi tối Triệu Văn Thao còn tự làm thêm, chưa đến mười mấy ngày mà ngô trên lõi ngô đã được lột xong.

Dĩ nhiên là trong thời gian đó, khỉ nhỏ - Tài Tài cũng góp sức, nhưng mà lột hạt bắp chứ không phải là hái trái cây, nó tốn rất nhiều sức lực, mà khỉ nhỏ lại chẳng có hứng thú gì mấy với việc này, nên phần lớn thời gian là nó lăn ra múa máy trên đống bắp, chọc cho mấy đứa trẻ bật cười.

Sau khi lột bắp xong, Triệu Văn Thao bảo bọn trẻ ôm thân cây bắp tới và đặt thẳng đứng ở dưới góc chân tường, đã đặt ngay ngắn xong, thì cũng có nghĩa là đợt thu hoạch vụ mùa của nhà hắn cũng đã hoàn thành rồi!

Mà lúc này, nhà người ta còn chưa gặt xong hoa hướng dương, đây chính là tốc độ của Triệu Văn Thao hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.