Diệp Sở Sở cũng thích xem phim, nhưng còn nghe kịch thì có chút không hiểu, bởi vì bình thường đoàn kịch hát nhỏ được mời tới toàn hát bình hí, cũng không dùng mic, chỉ hát chay, người ngồi trước thì còn may vì có thể nghe được rõ ràng nhưng ngồi sau thì không nghe rõ. Cộng thêm mấy người ngồi đằng trước cũng không chịu ngồi yên, nói trên trời dưới đất, đánh rắm, cắn hạt dưa, bọn con nít ầm ĩ, chẳng nghe được cái gì.
Diệp Sở Sở cười và nói với Triệu Văn Thao: “Phim hay, âm thanh lớn, người cũng lớn, cách thật xa cũng có thể xem rõ. Đặc biệt là bắn nhau, em ở thôn chúng mình từng xem một bộ phim điện ảnh, đó là phim bắn nhau, cũng không tệ lắm đâu.”
Mấy bộ phim bây giờ về cơ bản là đề tài bắn nhau với yêu nước, trước kia Triệu Văn Thao cũng có xem, nhưng mà hắn cảm thấy chưa đã ghiền, thổi kèn tấn công, toàn thể xông lên, pằng pằng pằng, xong! Hắn vẫn thích loại phim thể hiện sự giỏi giang vượt bậc của cá nhân hơn, không biết có hay không. Chẳng qua là hiếm có thứ gì vợ thích xem, nên hắn quyết định đến lúc đó cũng bao thêm mấy bộ phim nữa.
Triệu Văn Thao hôn vợ hỏi: “Vợ, em nói xem, ngoài bắn nhau thì em còn thích gì?”
Diệp Sở Sở suy nghĩ một chút, nói: "Hí khúc đi, em cảm thấy có lẽ cha mẹ sẽ muốn xem."
Nhìn vợ hắn kìa, cho dù là lúc nào thì có gì tốt cũng mang tới cho cha mẹ chồng một phần. Triệu Văn Thao cảm thấy chỉ riêng điểm ấy, vợ hắn đã mạnh hơn mấy chị dâu rồi!
Triệu Văn Thao cười, nói: “Nhưng mà vợ, em sai rồi, cha mẹ thích nhất là bắn nhau.”
Diệp Sở Sở ngoài ý muốn: "Thật sự? Cha mẹ thế mà ưa thích bắn nhau? Không phải người già đều thích nghe hí sao?"
Triệu Văn Thao nói: “Họ cũng thích nghe hí, nhưng vẫn thích bắn nhau hơn. Đợi đến khi phát phim anh sẽ lái xe đi đón cha mẹ vợ đến xem.”
Diệp Sở Sở nhẩm tính thời gian: “Mẹ em chắc không tới được, hình như chị ba em sắp sinh rồi nên mẹ em chuẩn bị qua chăm sóc cho chị ba em ở cử. Giống như mấy hôm nay, trước đó mấy ngày mẹ em có nói là có thể chuyện làm áo bông cho con nít sẽ bị trễ rồi.”
Triệu Văn Thao sửng sốt: "Chị ba sắp sinh rồi sao! Nhanh thế?"
Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: “Anh bận rộn nên quên rồi, bây giờ đã là lúc nào rồi hả?”
Triệu Văn Thao thật đúng là bận rộn nên đã quên, một năm nay nhiều chuyện lắm, đặc biệt là còn tạo một đứa trẻ.
Triệu Văn Thao cười với vợ: “Sao không thể bận rộn chứ, nếu không thì đào đâu ra con trai!”
Diệp Sở Sở hờn dỗi liếc hắn, dù thế nào thì vẫn không đứng đắn.
Triệu Văn Thao liền bảo cô có biết không đứng đắn là gì không, lên giường bật đèn, trong hoàn cảnh từa tựa ban ngày bảo cô không đứng đắn đủ kiểu.
Đủ thứ chuyện không thể tả, và còn mấy lời hắn nói không thể nhắc lại làm Diệp Sở Sở mắc cỡ, thật sự là mạng cũng bị cái người này đòi đi,
Dẫu chuyện nghe hí xem phim này người khác thấy thế nào thì ngày hôm sau Triệu Văn Thao vẫn cùng Triệu Văn Vũ đi tới huyện. Sau khi bảo Triệu Văn Vũ đi tới nhà văn hóa thì Triệu Văn Thao gọi điện thoại cho Diệp Minh Bắc, nói với anh ba vợ là trong nhà đã nối điện rồi, hai người lại trò chuyện, sau khi biểu đạt vợ hắn quan tâm chuyện chị ba mang thai xong thì mới cúp máy, đi tới nhà văn hóa tìm Triệu Văn Vũ.
Nhà văn hóa có hai lầu nhỏ, lầu một có sân khấu, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hát ê a Triệu Văn Thao liền tiến vào.
Vừa vào liền thấy Triệu Văn Vũ đứng đó hào hứng bừng bừng nhìn, hắn cũng nhìn sang.
Trước sân khấu có cô gái cao gầy đứng, mặc đồ hóa trang, đeo trang sức, cong lên Lan Hoa Chỉ và hát nối theo bạn, giọng hát lại còn trong trẻo uyển chuyển giống như chim sơn ca.
Triệu Văn Thao nói: “Hát cũng được ấy nhỉ.”
Triệu Văn Vũ đang đắm chìm trong đó nghe vậy lại càng hoảng sợ, quay đầu thấy là Triệu Văn Thao, thấp giọng cười nói: "Mặt mũi cũng ưa nhìn nhỉ."
Trông cái vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi kia, Triệu Văn Thao vô cùng buồn cười: "Cẩn thận vợ của cậu nghe thấy sẽ chỉnh đốn cậu!"
Triệu Văn Vũ tỏ vẻ chẳng hề để ý, tiếp tục nghiêm túc nghe: “Em ấy đâu biết!”
Triệu Văn Thao quét mắt nhìn toàn trường, ngay hàng phía trước có mấy người, toàn bộ chỗ ngồi khác đều trống không, có chút khó hiểu, đoàn này hát không tệ mà sao chỉ có từng ấy người thế? Nghĩ thế, hắn bèn đi lên phía trước.
Triệu Văn Vũ thấy hắn đi phía trước cũng đi theo, hai người tới hàng phía trước, vừa khéo hát xong, Triệu Văn Vũ là người đầu tiên vỗ tay, còn huýt sáo một cái.
Triệu Văn Vũ lớn tiếng tán dương: “Hay hay hay! Em gái hát dễ nghe quá!”
Nhưng không ngờ là người trên sân khấu đập chân một cái, uốn éo eo, tức giận nói với Triệu Văn Vũ: “Coi lại ánh mắt của mình đi, ai là “em gái”! Người ta là đàn ông chân chính!”
Nghe giọng nói thô kệch này, miệng Triệu Văn Vũ đã đủ nhét được một quả trứng gà rồi.
Triệu Văn Thao vô lương cười ha hả: "Ha ha ha!"
Mấy người đang giả trang bên cạnh kia cũng cười.
Người đàn ông chân chính nói xong cũng lắc lắc eo nhỏ xuống đài, nói mấy người kia: "Trạm trưởng, bọn họ là ai vậy?"
Triệu Văn Thao thính tai, nghe thấy trạm trưởng, vội vàng quay đầu đi, thấy đó là một lão già vóc dáng nhỏ, nhiệt tình nói: "Ngài là trạm trưởng Triệu của nhà văn hóa đúng không?"
Lão già đó sửng sốt, gật đầu, đáp: “Đúng, là tôi, cậu là ai?”
Triệu Văn Thao trước tiên là tự giới thiệu, sau đó nói tới mục đích đến: “Tôi là Triệu Văn Thao của thôn Kháo Sơn, đây là anh em họ của tôi, tên Triệu Văn Vũ.”
Trạm trưởng đã hiểu, nhưng có chút khó xử: "Bọn tôi đang chuẩn bị tiết mục để gửi đến thành phố, không có thời gian xuống nông thôn."
Triệu Văn Vũ không chút để ý lúng túng vừa rồi, lại gần nói: "Trạm trưởng, tập luyện mấy ngày cũng đâu làm trễ nãi mọi người, một ngày cũng được, chúng tôi có thể bao thêm mấy bộ phim, nhân viên chiếu phim có thời gian.”
Đương nhiên trạm trưởng cũng muốn kiếm tiền, cho nên ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Nhân viên chiếu phim có thời gian à, vậy các cậu định bao mấy ngày?"
Triệu Văn Vũ nhìn về phía Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao suy nghĩ rồi nói: "Bảy ngày đi."
Ánh mắt Triệu Văn Vũ lập tức sáng lên. Bảy ngày! Quả nhiên là phong cách của Triệu Văn Thao, vừa ra tay là hào phóng!
Kế tiếp Triệu Văn Thao và trạm trưởng nói chuyện giá tiền bao phim, hát hí khúc bao hai vở, là hai ngày, như vậy cũng không làm trễ nãi người ta tập luyện tiết mục trên thành phố.
Bàn xong, hai người đi ra, anh đào kép là người đàn ông chân chính kia cũng đi ra theo, bấy giờ bọn họ mới biết được diễn xuất vừa rồi là đang tập luyện.
Triệu Văn Vũ cười toe toét mà nói xin lỗi: “Xin lỗi nhiều nha.”
Anh đào kép người ta là người đàn ông chân chính nên không thèm để ý, chỉ xua tay cho biết không sao.
Lúc này, lại một cô gái mặc đồ hóa trang con sen đi tới, Triệu Văn Vũ mồm miệng ti tiện, hé mồm nói: "Đây hẳn là một cô em nhỉ?"
Kết quả cô bé kia lập tức trừng mắt, tiếng nói chói tai nhưng không thể nghi ngờ cũng là đàn ông: "Tôi là đàn ông!"
Triệu Văn Vũ không nhịn được nói tục: "Móa!"
Triệu Văn Thao sắp cười chết rồi, thằng nhóc này nhìn lầm hai lần rồi, ánh mắt đúng là không tốt!
Triệu Văn Thao cười, vội vàng giải thích: “Mọi người đừng giận, anh em họ tôi nhìn lầm đã nói rõ mọi người hóa trang rất đạt!”
Hai cái đàn ông cũng cười, bọn họ là thế vai, thường xuyên bị nhận sai cũng quen rồi.
Triệu Văn Thao nhìn trời, nói: "Cũng sắp đến giữa trưa rồi, hay là tôi mời các anh đi ăn cơm nhé, coi như xin lỗi."
Triệu Văn Thao cũng không có sở thích tùy tiện mời người ta ăn cơm, hắn thấy hai người này hoá trang giống thật như vậy nên vừa hay có thể mượn sức, đến lúc đó xem có Thường Nga Bôn Nguyệt nào tới hay không? Cũng đúng lúc tiếp thị cho mấy con thỏ của hắn.
Trong nhà văn hóa có nhà ăn, nhưng đồ ăn của nhà ăn sao ngon bằng người ta mời được, song chỉ vì chuyện tí tẹo đó mà hai bọn họ đi thì đúng là quá không biết ngại là gì rồi,
Triệu Văn Vũ khôi phục da mặt dày, cười nói: "Nếu là đàn ông chân chính thì còn nhăn nhăn nhó nhó làm gì!"
Hai người bị đánh một đòn, lập tức đáp ứng, nói chờ thay quần áo xong rồi đi.
Lúc này Triệu Văn Vũ mới cười: "Tôi thật không ngờ là nam giả nữ giống như vậy!"
Triệu Văn Thao cười nói: “Đó là chén cơm người ta mà! Giả không giống thì đã sớm mất chén cơm rồi!”
Không bao lâu sau hai người đã trở về, cởi bỏ đồ hóa trang, tẩy trang, hai người cũng đã trở về dáng vẻ ban đầu, một cao một thấp, cả hai đều là hai cậu chàng cực kỳ thanh tú!