Diệp Sở Sở nghe vậy cười nói: “Về sau vẫn còn có cơ hội mà.”
Mẹ Triệu gật đầu.
Bà cô Triệu nói: “Nông dân không ai nhàn rỗi cả, mai bà phải trở về, trong nhà còn một đống việc kia kìa!”
Mẹ Triệu không vui: “Cô lại nhớ thương thằng con con trai duy nhất rồi đấy à? Cô bảo nó tự làm cơm ăn mấy ngày thì đã sao? Để cho nó biết cô quan trọng nhường nào!”
“Thế thì không được đâu. Sớm muộn gì cũng phải về, còn phải sinh hoạt nữa chứ!” Bà cô Triệu chậm chạp nói.
Diệp Sở Sở cùng mấy chị dâu đều không nhịn được mà lắc đầu.
Thật đúng là bó tay với bà cô Triệu này! Có câu nói rất đúng, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, có lẽ chính là nói về người như bà cô Triệu.
Rất nhanh ba ngày chiếu kịch và phim đã kết thúc rồi, tuy rằng bà cô Triệu luôn miệng nói phải đi về nhưng vẫn bảo mẹ Triệu ấn xem xong rồi mới đòi đi.
Bước chân của bà cụ này không lớn, gấp rút di chuyển về nhà. Mẹ Triệu trông thấy thì nói một cách chua xót, còn bảo về đừng có đánh nhau.
Cha Triệu hừ một tiếng: “Đánh nhau thì cũng đáng đời nó!”
Lần trước bà cô Triệu bị chồng đánh vỡ đầu chảy máu, đã sắp sáu mươi rồi còn đánh như vậy, quả thực không phải người!
Mẹ Triệu bèn kêu bà cô Triệu cứ về nhà thôi.
Đã nhiều tuổi vậy rồi, cũng không cần phải ly hôn, con cái cũng đều thành gia lập nghiệp cả rồi, về nhà mẹ đẻ sống nốt nửa đời còn lại, trong nhà cũng nuôi được.
Hơn nữa cũng không phải không có tiền lệ, xưa nay vẫn có phụ nữ đã già về nhà.
Nhưng bà cô Triệu không muốn, nói sống là người nhà họ Lưu, chết là mà nhà họ Lưu, bà ấy còn phải hưởng hương khói của con cháu nhà họ lưu nữa.
Trở lại nhà họ Triệu thì sau này có chết cũng không được vào mộ phần tổ tiên của nhà họ Triệu, không thể chôn chung với chồng thì phải làm sao? Dù sao đó cũng chính là kiểu cách cũ.
Mẹ Triệu tức đến mức không thèm quan tâm nữa.
Chiếu kịch và phim chỉ kết thúc ở thôn phía đông, kế tiếp sẽ liên tục chiếu ở các thôn tiếp theo, mọi người còn có cái mà xem, cứ đi theo là được.
Vào hôm kết thúc, đại đội thông báo rằng bây giờ sẽ có thêm một vở kịch nữa.
Buổi tối lại đưa đoàn kịch đi.
Mọi người vừa nghe thế thì mau chóng hỏi có thêm phim không. Bí thư hừ một tiếng, thêm một vở kịch đã không tệ rồi, các người còn muốn thêm phim, các người tự mình bỏ tiền ra à?
Mọi người đều hậm hực nhưng nghĩ đến được xem chùa một vở kịch cũng không tệ vì thế có rất nhiều người tới, bao gồm cả nhóm thanh niên.
Được hời là tâm lý của mọi người.
Hôm nay ông trời rất ủng hộ, không có gió cũng không lạnh, vừa qua giữa trưa, còn rất ấm áp.
Trên sân khấu Cao Tường mặc trang phục nữ hiện đại mang theo một cậu nhóc ăn mặc như con trai, đi ra từ phía sau sân khấu. Mọi người vừa thấy, ôi chao, đây là kịch hiện đại!
Mọi người đã quá quen thuộc với kịch hiện đại rồi, đặc biệt nổi danh chính là tám vở kịch mẫu, già trẻ đều xem qua!
Không biết vở kịch hiện đại này thì như thế nào.
Trời lạnh nên Cao Tường không thể mặc váy, chỉ mặc một cái quần ống loe thẳng, đi giày cao gót, đội tóc giả cuộn sóng, uốn éo đi lên trên sân khấu.
Mãi cho đến hiện tại mọi người vẫn không biết anh ta là nam mà đều cho là nữ. Ở dưới sân khấu còn nghị luận, không ngờ cô nương này bỏ lớp trang điểm đi lại thanh tú như vậy!
Tiếng nói rất lớn nên Cao Tường nghe rõ rành rành nhưng không để trong lòng, chỉ diễn việc của mình.
“Mẹ, mẹ xem cái tiệm cơm này thật tốt, có thịt kho tàu thịt thỏ!” Thắng nhóc hóa trang làm con trai chỉ vào bảng hiệu được dựng tức tốc trên sân khấu kịch và nói.
Cao Tường quay đầu, hất mái tóc cuộn sóng của anh ta rồi nói: “Vậy thì nhà này đi, mẹ thích ăn thịt thỏ nhất!”
“Con cũng thích, thịt thỏ rất ngon!” Cậu bé hóa trang thành đứa con trai cũng nói.
Hai người làm bộ làm tịch vào cửa hàng, một người tên Tần Minh mặc quần hoa áo hoa uốn éo đi ra.
“Hoan nghênh ghé đến, hai người muốn ăn gì?” Tần Minh nhiệt tình nói.
“Em gái, chỗ các em có cái gì?” Cao Tường trực tiếp ngồi lên ghế tựa.
“Ôi, gọi ai là em gái đấy? Người ta là đàn ông chính cống nhé!” Tần Minh kích động sửa lại lời cho đúng.
Kế tiếp thì bắt đầu ca xướng, đại ý chính là nhân vật Tần Minh này bị hiểu lầm giới tính nên lên án, còn chưa đợi đến lúc hát xong, người dưới sân khấu đã cười ầm cả lên, còn có một ít người thì đùa bỡn.
“Đàn ông chính cống á? Không tin đâu, cởi quần chứng minh đi!”
“Thật sự là nam ư? Trời ơi, người này giống nữ quá đi mất! Vừa rồi tôi cũng tưởng là một cô em cơ đấy!”
“Ngoại hình người này giống nữ, sao lại là nam được?”
“Không phải làm sai rồi chứ?”
“Là nam sao?”
“Cởi quần đi!”
Tần Minh tức đến mức thật sự muốn phất tay áo không làm nữa. Mẹ nó, thằng Triệu Văn Thao này lừa người ta rồi!
Anh ta cũng không nghĩ xem Triệu Văn Thao chỉ cung cấp tư liệu sống, còn cụ thể diễn ra sao thì vẫn là chính bọn họ quyết định. Chỉ là anh ta không dự đoán được ở nông thôn người xem lại phóng khoáng như vậy, trước kia ở trong huyện không hề như vậy.
Có thể là Tần Minh đã quên, lúc diễn ở trong huyện anh ta mặc quần áo hí kịch, có thể nam có thể nữ nhưng hiện tại không phải quần áo hí kịch.
Triệu Văn Thao ở dưới sân khấu cũng vui vẻ, thằng nhóc này cố ý như vậy mà còn trách người ta nói sao?
Cuối cùng Tần Minh vẫn không bỏ gánh giữa đường, vẫn tiếp tục diễn, bắt đầu hát.
Hát xong thì đến lượt Cao Tường hát, đáp lại giống như lời xin lỗi.
Lời hát đều rất ngắn, phần lớn đều dùng đối thoại để tiến hành, bởi vì thời gian thật sự rất ngắn, lại còn để quảng cáo cho thỏ nên không nghĩ ra quá nhiều lời, bèn dùng đối thoại.
Hát xong, Cao Tường gọi món ăn, gọi món thịt thỏ kho tàu.
Sau đó có một vị khách tới nhưng lại bới móc, nói thịt thỏ không được tươi, muốn bồi thường, cũng bắt đầu hát.
Sau đó Tần Minh lấy lồng sắt ra, bên trong chính là thỏ mà Diệp Sở Sở làm, có thỏ trắng, thỏ xám, thỏ lông xù, thả lên trên sân khấu, trừ việc không biết động đậy ra thì giống y như thật!
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, rồi lại bàn tán.
“Đó là thỏ thật à?”
“Chắc là giả đấy? Không biết chạy mà.”
“Ở trong lồng thì chạy đi đâu?”
Mọi người nhao nhao yêu cầu thả thỏ ra, thả ra cũng là tình tiết phù hợp.
Tần Minh liền thả con thỏ ra, nói với vị khách kia, trong tiệm đều là thỏ sống, bây giờ mới giết mổ, hơn nữa đây chính là thỏ nuôi tốt nhất từ trại thỏ Kháo Sơn Đồn, không tin thì anh đi hỏi thử xem còn có nơi nào nuôi thỏ tốt hơn so với trại thỏ Kháo Sơn Đồn không?
Mọi người nghe thế thì ngây người ra. Lúc này truyền hình chưa phổ biến, mọi người vẫn chưa có khái niệm quảng cáo, nghe thế thì thật sự cho rằng thỏ của Kháo Sơn Đồn đã nổi danh đến tận huyện.
Bằng không thì người ta sẽ không nói như vậy đúng không?
“Thỏ thôn chúng ta được hoan nghênh như vậy sao?” Có người lén lút hỏi Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao nói: “Điều đó mà còn phải hỏi sao? Bây giờ thỏ của chúng ta cung không đủ cầu đấy, ngay cả thành phố cũng hoan nghênh lắm!”
“Nổi danh tới mức ấy cơ à? Sao anh không biết nhỉ?” Anh ba Triệu đi tới, hơi hoài nghi.
Anh ta cũng là khách quen trong huyện đấy, bán đậu phụ nên cũng quen biết với một vài tiệm cơm nhưng có nghe nói thỏ của Kháo Sơn Đồn nổi tiếng như vậy đâu?
“Đó là do anh không để ý đấy thôi. Lần sau anh lại đi thì để ý một chút là biết nổi tiếng cỡ nào ngay.” Triệu Văn Thao nói.
Vở kịch này được trình diễn ra rồi thì dù không nổi danh cũng có thể nổi danh!
Anh ba Triệu vẫn không thể nghĩ được đến điểm này nhưng trong lòng đã suy nghĩ xem có cần nuôi thêm mấy con nữa không.
Chẳng những anh ta có ý tưởng này mà những người khác cũng bắt đầu dao động. Có phải là nuôi ít rồi không nhỉ?
Mà trên sân khấu còn đang khen thỏ của Kháo Sơn Đồn, đương nhiên không nhắc đến Triệu Văn Thao, như vậy thì hơi giả tạo. Điều mà Triệu Văn Thao muốn chính là thỏ nổi tiếng chứ không phải hắn nổi tiếng.
Thứ mà hắn cầu chỉ là tiền tài.
Trên sân khấu, cốt truyện cũng đã tới đỉnh điểm của xung đột, kẻ tới bới lông tìm vết không chịu bỏ qua, kết quả bị vạch trần, xám xịt mà lui ra. Cái quá trình cả nói lẫn hát này, điểm cười không ngừng, khiến cho mọi người cười vang không ngớt.
Thỏ của Kháo Sơn Đồn cũng tiến vào lòng mọi người một cách lặng im không tiếng động, chỉ là mọi người đều không ý thức được mà thôi.