Biểu cảm chị ba giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh, đây là người đàn ông của chị ta sao?
Anh ba thấy vậy có hơi khó chịu, bảo: “Ánh mắt kia của em là sao? Trước kia anh không mua thịt, ngày nào em cũng cằn nhằn, móc máy anh, bây giờ anh mua thịt rồi thì em lại nhìn như thế. Không ăn thì thôi, anh đem đi bán!”
Chị ba cầm lấy thịt đi xử lý: “Ai nói không ăn!"
Bọn nhỏ rất mừng, vì cha vẫn luôn nói kiếm tiền, kiếm tiền nhưng cuộc sống của bọn nó vẫn luôn chưa cải thiện, chẳng những không cải thiện mà còn càng ngày càng kém, dưa muối rồi lại cháo bột ngô, ngay cả ăn chút cơm gạo kê cũng khó có. Đã vậy, cha còn nói không ăn trấu, nuốt rau dại là may rồi, còn muốn ăn thịt! Bọn mày mơ đẹp ghê!
Nhưng bây giờ bất ngờ là cha đã mua thịt vè!
Nhị Nha, Mã Đản yêu cầu mạnh mẽ: “Mẹ, mẹ bỏ nhiều thịt vào!”
Nghe vậy trong lòng chị ba chua xót, giơ tay chặt xuống, băm hơn nửa miếng thịt, còn lại treo lên để dành lúc nấu món khác, đâu biết chừng nào người đàn ông này mới mua thịt tiếp chứ.
Anh ba khẽ hừ nhỏ một tiếng, một tay cầm quyển sổ nhỏ, một tay cầm bút máy ghi ghi vẽ vẽ, tâm trạng rất tốt.
Chị ba băm nhỏ làm nhân bánh, cắt thêm hai miếng bắp cải, dưa chua vẫn còn chưa chua, cuối cùng bỏ hành băm, rau thơm khô, muối, hạt tiêu xay, sau đó khuấy đều, tiếp đó nhào bột mì trên tấm thớt, và cùng anh ba nói chuyện.
Chị ba hỏi: “Anh kiếm được bao nhiêu tiền mà cam lòng mua thịt vậy?”
Anh ba cũng đã ghi vẽ xong, nghiêm túc bỏ vào ba lô nhỏ, sau đó xuống giường bỏ túi đeo vai vào trong tủ, dùng khóa khóa kỹ rồi treo chìa khóa trên lưng quần.
Chìa khóa là vật bất ly thân của anh ta, về phần tiền, thì hôm nya anh ta và Triệu Văn Thao giống nhau, ca rhai đều muốn để tiền trong ngân hàng, trong đó còn có hai loại chiết khấu, ngày chết và không kỳ hạn.
Người trước tiết kiệm số tiền lớn, người sau tiết kiệm được một phần nhỏ, các khoản chi tiêu cần rút từ khoản không kỳ hạn, ngân hàng không đưa tiền.
Làm xong thì rửa sạch tay, xưa nay chưa từng có ngồi trước tấm thớt, giúp chị ba gói sủi cảo. Thay đổi khiến chị ba có hơi được cưng chiều mà lo sợ, đây là đã kiếm được bao nhiêu tiền mà biểu hiện tốt vậy!
Trong lòng chị ta buồn bực, nhưng cũng không để lộ ra ngoài, chờ anh ba tự mình mở miệng. Động tác trong tay liên tiếp, nhào bột, tới khi nhào được được rồi thì cắt thành nắm bột mì, bắt đầu vỗ nhẹ bột. Da sủi cảo đương nhiên là dùng bột kiều mạch, bột mì đối với nhà này thì vẫn còn có hơi xa xỉ.
Anh ba vừa cầm một miếng da bao sủi cảo vừa nói: “Anh đã biết vì sao ngày nào sáu cũng ăn ngon uống rượu rồi.”
Chị ba tự giác làm vai phụ, hỏi: “Vì sao?”
“Mấy món này bán rất được giá! Anh mới buôn thỏ mấy hôm nay thôi, nếu mà nói ra lợi nhuận mà thằng nhóc đó kiếm được chắc hù chết em!”
Nói xong, anh nhìn hai đứa nhóc đang mở to mắt nhìn anh ta, đổi giọng: “Ra ngoài chơi chút đi, đợi tới khi ăn cơm sẽ gọi mấy con, chơi tốn sức tí thì lát nữa có thể ăn nhiều hơn chút!”
Nhị Nha và Mã Đản cảm thấy cho nói có lý nên lập tức chạy ra ngoài.
Chị ba thừa biết anh ba có ý dụ hai đứa ra ngoài, nên cũng chờ anh nói.
“Bây giờ cũng đang hỏi thăm bán thỏ ở thôn Kháo Sơn thế nào, sáu nói đúng là nói thật, thỏ ở thôn Kháo Sơn đúng là nổi tiếng. Nếu sớm biết thì anh đã nuôi nhiều hơn chút rồi.”
Chị ba có chút tiếc nuối, tiền trên miệng đàn ông đúng là nghiêm túc, nhưng cứ không nói!
Chị ba nói: “Bây giờ nuôi thêm thì cũng vậy thôi, em nghe nói thôn chúng ta có rất nhiều người đang muốn nuôi số lượng lớn đây, nhưng mà chú ấy nói không thể nuôi một lúc quá nhiều, sợ sinh bệnh, đợi nuôi vài năm quen tay hơn rồi hẳn nuôi, khiến có người không vui.”
Anh ba duỗi mấy ngón tay, đáp: “Đương nhiên là không vui, em không biết bây giờ thỏ ở thôn Kháo Sơn bao nhiêu tiền à? Tới bảy, tám hào rồi.”
Chị ba lại càng hoảng sợ: "Bảy, tám hào, một con thỏ cũng năm, sáu đồng rồi!”
Anh ba nói: “Cũng không hẳn, bây giờ thro sống đáng giá lắm! Cứ theo đà này, sẽ có kha khá người xây nhà trong thôn chúng ta sẽ trả hết nợ.”
Chị ba cũng sửng sốt, lẩm bẩm: “Vậy chú ấy lời bao nhiêu?”
Anh ba có hơ khó chịu, cái bà vợ chết tiết này, sao không hỏi anh ta lời bao nhiêu chứ! Chẳng lẽ bây giờ anh ta vẫn chưa giống người kiếm được nhiều tiền sao!
Anh ba không vui, nói: “Người ta lời bao nhiêu thì cũng đâu cho em, em tâm nhiều như vậy làm gì!"
Chị ba cố nén không trợn mắt, đây không phải là thứ anh ta vẫn luôn quan tâm sao?
Anh ba không nén được tức giận, khiêm tốn lâu như vậy cũng nên để bà vợ này biết rõ mình lợi hại cỡ nào, anh ta nói: “Em có biết tháng này anh bán lời bao nhiêu không?”
Chị ba tức giận nói: “Anh không nói thì em biết thế nào được! Người ta đều là phụ nữ quản tiền, anh thì ngược lại, đừng nói để em quản tiền, tới nói cũng không nói!”
Giọng điệu chị ba đầy oán hận, tất cả thu nhập nào cũng phải qua anh ba, chị ta cũng không biết, hỏi cũng không nói, chìa khoá kẹp quá chặt chẽ.
Đương nhiên, nếu chị ta muốn trộm chìa khóa để mở rương thì vẫn được, nhưng chị ta chẳng muốn làm vậy, không nói cho biết thì không nói cho biết, chị ta còn chưa thèm tới mức đó!
Anh ba hừ một tiếng: “Anh không nói cho em vậy vì sao chính em không kiểm số? Với con mắt thiếu tầm nhìn của em, hôm nay anh nói cho em biết, không phải ai cũng biết đâu!”
Chị ba cũng hơi giận, nhưng nhìn lại bánh nhân thịt thì lại cảm thấy tức giận không đáng, khó khăn lắm mới được ăn bữa sủi cảo nhân thịt, đừng để tức giận làm cho lát nữa không ăn được, bèn nói: "Đúng, là em thiếu tầm nhìn, anh không thiếu, được chưa."
Anh ba cảm thấy thái độ của chị ba không tệ nên cũng không so đo, mà chỉ mang theo giọng điệu đắc ý nói: “Một tháng nay anh kiếm được hơn một trăm!”
Tay đập bột của chị ba thoáng cái dừng lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông.
Giờ khắc này, anh ba cảm thấy rất thoải mái, không tự chủ mà thẳng lưng.
Chị ba cảm thấy giọng nói mình có hơi run rẩy: “Hơn một trăm ư?”
Người ta kiếm được một trăm không phải chưa từng nghe, huống chi trong nhà còn có một chú em giỏi kiếm tiền, thế nhưng chị ta chưa từng nghĩ rằng chuyện thế này sẽ đến với mình. Hơn một trăm lận, lại còn là một tháng, điều này sao có thể!
Anh ba khẳng định, nói: “Đúng, hơn một trăm! Không phải anh mới vừa nói với em sao, buôn đi bán lại thật sự là kiếm rất nhiều!”
Chị ba có hơi thẫn thờ, lại lẩm bẩm: “Vậy chú ấy chẳng phải là thật sự đã thành vạn nguyên hộ rồi sao?”
Thằng nhóc này đã làm anh ba tức giận.
Khó lắm mới khoe khoang một cái, kết quả bà vợ thiếu tầm nhìn này chỉ biết tạt nước lạnh vào anh ta.
Anh ta bị vợ chọc tức điên.
Còn bên anh tư chính là “gió xuân như ý”, thỏ của anh ta cũng lời, chị tư vui mừng không khép được miệng. Chị ta đã nghe nói là số tiền mọi người kiếm được gần như nhau, nói cách khác, nhà chị ta cũng không kém người khác!
Chị tư cẩn thận cất tiền và nói: “Nói tỉ mỉ thì chúng ta vẫn kiếm nhiều hơn người khác nhỉ?”
Anh tư khó hiểu, hỏi: “Sao so nhiều ít với người khác thế?”
Chị tư rất đắc ý: “Anh đừng có quên, mấy người nuôi thỏ khác phần lớn đều đang bị “nạn đói”, nhưng chúng ta không có!”
Lời này là thật, chị ta không xây nhà, chính là thuộc loại không thiếu nợ rồi. Lúc ấy mua thỏ thì thiếu nợ,nhưng hôm nay bán lương thực, bán thỏ xong đã trả sạch hết, chẳng còn “nạn đói” nào ở bên ngoài nữa.