Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 224: Sống Lại Làm Giàu - Chương 224 Từ chối



Mạnh Đại từ nãy giờ vẫn chưa nói gì chợt nói: “Anh sáu, anh mang theo em với.”

Cậu ta vừa buôn bán, lại còn không có chuyện yêu đương gì mấy, nên ngày mai cậu ta cũng muốn lên chợ trên bán đồ ăn.

Triệu Văn Thao đã đáp ứng, hai người chốt lại thời gian rồi đi về.

Còn lại vài thanh niên cũng rời đi, Triệu Văn Thao nhìn qua anh ba đã dựa vào tường ngủ, có chút cạn lời. Diệp Sở Sở đi đến, thấy vậy gọi một tiếng “anh ba”, bây giờ anh ta mới tỉnh.

Anh ta bóp dụi mắt nhìn mọi người rời đi: “A! Bọn họ đâu?”

Triệu Văn Thao nói: “Nếu anh mệt thì về ngủ đi.”

Anh ba ngáp một cái, lại thở dài: "Mấy hôm nay anh đều là dậy lúc ba giờ hơn, người mệt mỏi không chịu được!"

Diệp Sở Sở lo lắng nói: “Anh ba, anh luôn mệt mỏi tới vậy hả? Hay là nghỉ một ngày đi.”

Anh ba xuống giường mang giày, ngoài miệng nói: “Xem thím sáu nói kìa, lại còn nghỉ một ngày, nghỉ một ngày thì không có lợi nhuận rồi, tiền của căn nhà này còn chưa trả hết đây!”

Triệu Văn Thao nói: "Em nghe anh nói bán thỏ có thể kiếm không ít tiền."

Anh ba đã mang xong giày, lại nâng ly trà lên uống, tăng thêm phần tỉnh táo: “Cũng đâu bằng em!”

Diệp Sở Sở vội nói: “Anh, em đi rót cho anh chút nước ấm.”

Anh ba lại ngồi xuống: “Được.”

Căn nhà này ấm áp hơn nhà anh ta nhiều, còn có trà để uống, đèn cũng sáng, thật sự là không muốn đi.

Không được, anh ta mau chóng kiếm tiền, phải xây dựng được cái nhà như này mới được!

Triệu Văn Thao nhìn gương mặt đen gầy, hai mắt thâm nặng của anh ba, quả thực tựa như mấy người nghiện hút của xã hội xưa. Hắn âm thầm lắc đầu, cứ như vậy thân thể sớm muộn cũng xong, kiếm tiền mà không muốn sống, cũng không biết nghĩ thế nào nữa!

Triệu Văn Thao nhẹ ho khan vài tiếng nói: “Khụ khụ! Anh ba, kiếm tiền không phải chỉ có một cách, anh cứ như vậy thì sao được, tới chừng sinh bệnh thì sẽ càng tổn thất hơn. Em thấy không bằng anh giao đậu hũ cho anh hai và anh tư, đến lúc đó anh chỉ chịu trách nhiệm ngâm đậu hũ. Anh cho họ tiền, vậy anh cũng có thể kiếm lời, và anh cũng nhẹ gánh hơn một ít, cũng có thể làm thêm ít đậu hũ để bán. Kiếm tiền nhưng không phải cái gì cũng tự mình làm, như vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao?”

Diệp Sở Sở cười nói: "Văn Thao nói đúng, anh ba, anh hai và anh tư nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, em nghĩ bọn họ cũng sẽ vui lòng kiếm thêm ít thu nhập. Đến lúc đó bọn họ làm đậu hũ, anh ướp anh bán, cũng sẽ không quá mệt mỏi."

Anh ba không nói gì.

Triệu Văn Thao nói tiếp: “Anh hai và anh tư không biết buôn bán, nhưng anh biết, vừa khéo bổ trợ cho nhau. Anh, chắc không phải là anh không tin anh hai và anh tư chứ?”

Anh ba lập tức nói: "Có gì mà không tin được, đều là anh em ruột thì có gì mà không tin được!”. Song, trong lòng lại nghĩ rằng anh em thì đương nhiên tin được nhưng đâu phải là chuyện chỉ giữa anh em, đừng quên còn có chị dâu, em dâu kìa!

Anh ta lại nói tiếp: “Mấy em nói cũng đúng, để anh về bàn với chị ba. Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì anh cũng sẽ bị mệt chết, trong nhà không có một ai có thể san sẻ với anh!”

Anh ba oán trách một câu, uống hết trà rồi trở về.

Diệp Sở Sở chờ anh ba đi rồi mới bảo: "Em thấy anh ba mệt mỏi quá. Tiếp tục như vậy thật đúng là không ổn."

Triệu Văn Thao bĩu môi: “Đó là tự tìm, trách ai được?”

Diệp Sở Sở thở dài, hy vọng tự anh ba có thể nghĩ thông suốt vậy.

Anh ba trở về nhưng vẫn chưa nghĩ thông, cảm thấy không thể đem cửa hàng buôn bán chia sẻ cho anh và em, thế nhưng vừa nằm xuống nghĩ một lát là hôm sau dậy trễ.

Anh ta thật sự là cực kỳ mệt mỏi, mơ mơ màng màng ướp hỏng mất một nồi đậu hũ, cái này khiến anh ta đau lòng. Ngày hôm nay cũng không tốt đẹp gì, không khỏi lại cân nhắc lời Triệu Văn Thao thêm một lần nữa, băn khoăn cả buổi, cuối cùng vẫn nghe theo lời Triệu Văn Thao nói, và đi tìm anh hai nói chuyện.

Anh hai đi kéo củi một ngày cũng đã thấm mệt, đang nằm trên giường lò nghỉ ngơi, anh ba đã tới cũng không đứng lên, chỉ bảo anh ta ngồi xuống.

Anh ba ngồi bên giường, nói: “Anh hai, anh đã kéo củi mấy ngày rồi đúng không? Đủ củi đốt là được rồi, năm nay thân cây cũng to mà.”

Anh ba uể oải nói: “Còn ngại nhiều củi hả? Mùa đông lạnh, chuẩn bị nhiều thêm chút đỡ bị lạnh.”

Anh ba nói, nắm chặt quần áo: “Không thể chịu lạnh, nhưng cũng không thể sinh tiền.”

Nhà của anh ba không được ấm áp như Triệu Văn Thao, tuy rằng không phải cực kỳ lạnh nhưng vẫn lạnh lắm. Bấy giờ còn chưa đốt bếp lò, giường lò cũng không nóng, chỉ mới hơi ấm mà thôi. Anh ba âm thầm lắc đầu, còn nói đừng để bị lạnh, nhưng bây giờ cũng không thấy anh ấm áp bao nhiêu, vẫn là cuộc sống thằng sáu tốt hơn.

Nghĩ vậy, càng cảm thấy cần phải mời anh hai gia nhập, như vậy anh ta có thể kiếm thêm tiền, sẽ có cuộc sống tốt như Triệu Văn Thao.

Một năm nay anh ba mở miệng là tiền, nghe thấy anh hai đang rất chán chường, dẫu tiền rất quan trọng nhưng sống không chỉ vì tiền đúng không? Sáu buôn bán lời nhiều vậy, nhưng không phải cứ mở miệng là tiền!

Anh hai không muốn nói nhiều với anh ba: “Em có việc gì à?”

Anh ba đáp: “Có chút việc.”

Anh hai hỏi: “Chuyện gì?”

Anh ba đem chuyện hùng vốn làm đậu hũ nói một lần, anh hai ngây người, ngồi dậy.

Giọng điệu anh hai không được tốt cho lắm, đáp: “Em nói gì? Muốn anh giúp me làm đậu hũ?”

Anh ba vội nói: “Anh hai, không phải là giúp không công, em cho anh tiền, anh giúp em mài đậu nấu tương, phần sau là em, em sẽ ướp đậu hũ, nén đậu hũ và bán, phần này anh không cần quan tâm.”

Nước muối cần bao nhiêu, nén mạnh hay yếu là hai bước mấu chốt để làm đậu hũ thối. Đậu hũ anh ba làm ngon như vậy, toàn bộ là nhờ hai bước này, vì vậy anh ta lo lắng bảo anh hai.

Chỉ là anh ta hiểu lầm anh hai rồi, anh ba khó chịu việc anh ba bảo anh ta giúp mình làm đậu hũ. Em bán lấy tiền, anh hỗ trợ, nào có ai bắt nạt người khác tới mức này.

Mà khi anh ba nói không phải để anh ta giúp không công thì anh ta lại cảm thấy anh em ruột mà nói tới tiền thì thật là không có tình nghĩa, nên lập tức từ chối.

Anh hai nói: “Em ba, bây giờ vẫn có thể ôm thêm bó củi, anh không có thời gian rảnh, em đi hỏi em bốn xem sao.”

“Anh hai, em bốn cũng có phần. Ba anh em chúng mình cùng làm, anh và em ấy giống nhau, đều giúp mài đậu và nấu tương, một mình em thật sự làm không nổi, hạt đậu được chế biến thật sự rất thô to. Nếu hợp tác, vậy chẳng phải em sẽ không vất vả như hiện nay, còn anh và em bốn cũng có thu nhập, rất tốt mà?”

Anh hai nghe xong càng không vui, đây là xem bọn họ thành người ở hả. Thằng ba này, cái khác không học được, trái lại học được điệu bộ của địa chủ! Dù nói gì cũng không đồng ý!

Anh ba có hơi sững sờ, trả thù lao mà còn không kiếm, trên đời vẫn còn người như này sa? Hơn nữa còn là anh trai ruột của mình?. Anh ta đang hoài nghi rằng có phải mình nghe lầm rồi không.

Anh hai có hơi tức giận: “Em không nghe lầm đâu, cho dù anh gặp cảnh khốn cùng cũng sẽ không làm người ở cho em! Bây giờ là xã hội mới, xã hội kia đã bị lật đổ rồi!”

Anh ba chớp đôi mắt vô tội, rõ ràng là mình muốn gọi anh em kiếm thêm chút thu nhập, mà mình cũng dễ thở hơn chút, nhưng sao trở thành thượng cương tượng tuyến* vậy?

*Thượng cương thượng tuyến: 上纲上线

Cương: Đấu tranh giai cấp. Cương lĩnh lấy đấu tranh giai cấp làm mấu chốt(đường lối được đề ra vào năm 1957) chính là bàn tay kéo sợi dây thừng để kéo lưới đánh cá, thành ngữ: Cương cử mục trương(mục ở đây có nghĩa là mắt, khi kéo dây thừng một phát thì mắt lưới của lưới đánh cá sẽ được mở ra ngay lập tức. Nói dễ hiểu hơn là nắm lấy mấu chốt, mọi vấn đề sẽ được giải quyết)

Tuyến: Đường lối(mà) giai cấp(lựa chọn)

=>Đấu tranh giai cấp để được bước lên con đường mà các giai cấp đã lựa chọn.

Anh ba bế tắc, đành phải nói: “Anh hai, anh và chị hai bàn bạc rồi hẳn quyết định.”

Anh hai bèn nói: “Không cần phải nói, em ấy cũng sẽ không đáp ứng. Em bốn thì anh kệ, em muốn hỏi thì em hỏi đi.". Nói xong anh hai nằm xuống, không thèm để ý anh ba nữa.

Anh ba thấy vậy cũng không ngồi nữa, đứng dậy rời đi. Trong lòng anh ba thất vọng tràn trề, ban đầu miễn cưỡng thuyết phục bản thân kéo anh hai nhập bọn, nhưng kết quả không ngờ là anh hai đã từ chối lời mời của anh ta!

Vì vậy, anh ta đi tìm anh tư hỗ trợ cũng không còn gượng gạo như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.