Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 228: Sống Lại Làm Giàu - Chương 228 Không vừa ý



Không gặp trực tiếp chính là liếc mắt nhìn, không nói lời nào, làm bộ không biết nhau thế là xong việc.

Mẹ chị tư kéo mẹ Triệu nhiệt tình nói cả buổi, mẹ Triệu ứng phó rất sốt ruột, cuối cùng cũng khách sáo xong thì nhìn thấy có người trong thôn đánh xe trở về nên nhanh chóng chia tay với mẹ chị tư.

Mẹ Triệu không mua đồ nhưng Thái Tứ Hổ lại đưa cho bà nửa cân thịt lợn, nói thế nào cũng không lấy tiền. Mẹ Triệu không còn cách nào đành phải nhận lấy, nghĩ phải về nói với Triệu Văn Thao, dù sao đây cũng là quà của Triệu Văn Thao.

Cậu hai Khúc rất ngưỡng mộ, cậu ta cũng biết là nhờ Triệu Văn Thao, Thái Tứ Hổ mới cho mẹ Triệu thịt lợn, không khỏi nghĩ đến khi nào thì cậu ta cũng có thể giống như Triệu Văn Thao đây?

Suy nghĩ lại về đám thanh niên trong thôn thì dường như ai nấy đều tốt hơn mình rồi, thế là lại có chút mất mát.

Cha Triệu tới để bán chổi mà mình buộc ở nhà, bền chắc dùng được lâu, giá cả cũng không đắt, không bao lâu đã bị mua hết. Vừa lúc ông dùng số tiền này mua ít muối và bột hoa tiêu.

Nhìn thấy mẹ Triệu đi tay không, cha Triệu bĩu môi, người lớn như vậy mà không làm tí việc chính nào!

“Bây giờ bác đã về rồi ạ, chợ phiên vẫn chưa tan mà!” Vợ Vương Lão Tam nhìn thấy mẹ Triệu thì chào hỏi.

Mẹ Triệu nói: “Cái gì cũng đắt chết đi được, đi xem thử là được rồi, trời không còn sớm nữa nên về thôi.”

“Văn Thao nhà bác giỏi kiếm tiền như thế, bác làm mẹ thì có mua đồ đắt đến mấy cũng mua nổi mà!” Vợ Vương Lão Tam hi hi ha ha nói.

“Kiếm tiền gì chứ, nợ một đống ra kia kìa!” Mẹ Triệu vội vàng nói.

“Bác đúng thật là, đừng giấu giếm nữa, ai mà không biết anh con trai Triệu Văn Thao của bác có tiền chứ!” Vợ Vương Lão Tam cất cao giọng, nói đến mức khiến người xunh quanh đều nhìn chị ta.

Mẹ Triệu rất phản cảm, thúc giục ông lão đánh xe đi nhanh hơn, ông lão đánh xe cười ha hả vung roi da, bốn cái chân của con lừa nhỏ vội vàng di chuyển mấy bước rồi lại chậm lại.

“Vợ của Vương Lão Tam này đúng là đồ miệng rộng, cả ngày chỉ biết ngoạc ra!” Mẹ Triệu tức giận nói.

Cha Triệu nói: “Vậy mà bà còn đáp lại!”

“Người trong cùng một thôn đấy, nói với ông lẽ nào ông có thể không nói à?” Mẹ Triệu lần nữa oán hận nói.

Địa phương lớn, người trong chợ cũng phân tán ra, đông một đám tây một đám. Tất nhiên hàng hóa không so được với hiện tại nhưng vào lúc này coi như đã là phong phú rồi, đồ để ăn để dùng để mặc, cái gì cần có đều có. Bất kể là mua hay bán thì mọi người đều có vẻ mặt rạng rõ như ánh mặt trời, vô cùng phấn chấn!

Thời đại này là thời kỳ tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, tỏa ra sức sống chưa từng có, dù là ai trông thấy thì đều không hẹn mà cùng bị cảm hoá.

Lúc này khoảng tầm mười giờ sáng, có người mau đi chợ xong không còn chuyện gì nữa cũng bắt đầu trở về. Mẹ Triệu đi cùng với bọn họ, trò chuyện về cuyện gia đình và đồ vật trong chợ, cười cười nói nói trở về thôn.

Mẹ Triệu đến nhà của Triệu Văn Thao, con trai không ở nhà thì còn có vợ, bà phải nói qua về chuyện thịt, còn cha Triệu thì đi về một mình.

Cậu hai Khúc bần thần đi theo.

“Cháu có chuyện gì à?” Mẹ Triệu hỏi.

Cậu hai Khúc không lên tiếng.

Mẹ Triệu bất đắc dĩ: “Cái thằng nhóc này, có lời gì thì cứ nói đi. Có vừa ý hay là không?”

Cậu hai Khúc do dự một lúc sau đó kiên quyết lắc đầu: “Không được ạ!” Sau đó thì xoay người đi mất.

“Gì? Không được, không vừa ý à?” Mẹ Triệu nhìn cậu ta đi gấp, tức giận đến mức giậm chân: “Sao thằng con nhà lão Khúc lại như vậy chứ? Nói nhiều một câu thì chết à?”

Đi tới nhà Triệu Văn Thao, Triệu Văn Thao vẫn chưa về, trong nhà chỉ có một mình Diệp Sở Sở đang dỗ con, chọn đậu tương, định làm ít giá đỗ ăn, thấy mẹ Triệu tiến đến, trong tay mang theo cái dây thừng, dây thừng thì buộc một miếng thịt.

“Mẹ mau lên giường đi. Mẹ, đây là?” Diệp Sở Sở vội vàng gọi.

Mẹ Triệu tìm một cái chậu bỏ thịt vào, lúc này mới lên giường, kẻ lại chuyện Thái Tứ Hổ cho thịt.

Diệp Sở Sở cười nói: “Mẹ ơi, đưa cho mẹ thì mẹ cứ cầm về đi, bọn con không thiếu thịt.”

“Mẹ biết các con không thiếu thịt nhưng không phải là người ta nể mặt Văn Thao nên mới cho sao?” Mẹ Triệu nói.

Diệp Sở Sở hiểu ý của mẹ chồng: “Đợi Văn Thao trở về con sẽ nói với anh ấy một tiếng. Mà mẹ ơi, có vừa ý không?”

Có đôi lúc Diệp Sở Sở cũng khá nhiều chuyện.

Mẹ Triệu nở nụ cười, lắc đầu rồi kể lại thái độ lúc trước của cậu hai Khúc.

Diệp Sở Sở vô cùng kinh ngạc: “Không phải nói là bọn họ từng gặp rồi sao ạ?”

“Là nhà gái từng gặp nó chứ nó chưa gặp nhà gái.” Mẹ Triệu giải thích: “Mẹ thấy cô gái kia khá gầy gò, thế mà mẹ chị tư của con còn nói cái gì mà sức khỏe tốt to lớn, hoàn toàn không phải là sự thật!”

Diệp Sở Sở nghe thấy cậu hai Khúc không vừa ý với người mà mẹ chị tư giới thiệu thì có phải nên sắp xếp cho người bên Hạ Tùng Chi không.

Mẹ Triệu nói: “Con nói một tiếng với Hạ Tùng Chi đi, bảo cô gái kia mượn cớ tới một chuyến, chúng ta cũng gặp mặt gián tiếp để xem ý cậu hai Khúc thế nào.”

“Hạ Tùng Chi nói bọn họ từng gặp mặt còn nói chuyện rồi, nhưng cậu hai Khúc không thừa nhận. Không biết ai mới nói sự thật.” Diệp Sở Sở cảm thấy Hạ Tùng Chi sẽ không nói dối mình như thế, vậy thì hẳn là cô gái kia đã nói dối rồi.

Mẹ Triệu nói: “Đến lúc đó xem cậu hai Khúc có đồng ý hay không là biết thôi. Nào, Tiểu Bạch Dương, để bà nội ôm một cái nào!”

Mẹ Triệu vỗ tay về phía Tiểu Bạch Dương, muốn ôm cậu bé lên.

Tiểu Bạch Dương bắt đầu cười khanh khách, cười rất vui vẻ.

“Ôi đứa bé này cười đẹp quá!” Mẹ Triệu vô cùng yêu thích.

“Đi tìm bà nội đi.” Diệp Sở Sở đưa Tiểu Bạch Dương tới.

Tiểu Bạch Dương bèn giang hai cánh tay nhìn về phía mẹ Triệu. Điều này khiến mẹ Triệu rất vui, bà ôm lấy rồi nâng lên thật cao, Tiểu Bạch Dương lần nữa cười rộ lên và đạp đôi chân nhỏ.

“Đứa bé này mập rồi.” Mẹ Triệu cân nhắc một lát rồi nói.

Diệp Sở Sở cười bảo: “Ăn no là đi nằm ngủ, ngủ đủ rồi lại ăn, sao có thể không mập được ạ?”

Mẹ Triệu cười nói: “Ăn được ngủ được là tiên! Có phải không, Tiểu Bạch Dương?”

Tiểu Bạch Dương nói với mẹ Triệu từng chuỗi tiếng bi bô.

“Mẹ ơi, mẹ ở đây ăn cơm nhé, giờ con đi làm ngay đây.” Diệp Sở Sở nói.

“Mẹ không ăn ở đây đâu, trong nhà còn cha con nữa mà.” Mẹ Triệu nói, trêu đùa một lúc rồi đưa Tiểu Bạch Dương cho Diệp Sở Sở, đứng dậy định đi.

Diệp Sở Sở muốn nói lại thôi: “Mẹ, nếu giới thiệu đối tượng khác cho cậu hai Khúc, chị tư con mà biết được sẽ không trách con chứ ạ?”

Mẹ Triệu ngắt lời: “Nó trách cái gì? Có phải chúng ta giở mảnh khóe đâu, là cậu hai Khúc tự mình không bằng lòng! Không vừa ý với người nó giới thiệu còn không cho người khác tìm nữa à? Có lý nào lại như vậy! Con đừng suy nghĩ nhiều, nếu như nó dám tìm con vì chuyện này thì mẹ sẽ mắng nó!”

Diệp Sở Sở biết mẹ chồng bênh mình, vội nói: “Mẹ ơi, đây là nỗi lo của con.”

“Vậy con đừng lo lắng nữa, không sao đâu. Mẹ về đây.” Mẹ Triệu nói xong thì đi mất.

Diệp Sở Sở tiễn mẹ chồng đi, cảm thấy mẹ chồng nói cũng đúng, cậu hai Khúc không vừa ý với người mà chị tư giới thiệu, không thể từ đó trở đi cứ độc thân mãi, không tìm một ai nữa. Nghĩ xong cô đi bọc kỹ Tiểu Bạch Dương lại, bảo con khỉ nhỏ trông nhà rồi đi nói cho Hạ Tùng Chi.

Hạ Tùng Chi vừa nghe thấy cậu hai Khúc không vừa ý với người kia, vậy thì tốt quá, mình cũng có thể ăn nói với bạn thân rồi. Ước định với nhau đợi hai ngày nữa cô ấy sẽ đưa tin cho bạn thân, bảo cô ta mang em gái mình tới, cứ xem mắt nhau trước rồi lại nói sau.

Mẹ Triệu trở về bèn nói với chị tư rằng cậu hai Khúc không vừa ý. Việc này khiến chị tư rất bất ngờ. Bình thường nhà gái mà bằng lòng thì gần như chắc chắn là chuyện thành công, dù sao nhà trai tìm vợ khó hơn nhà gái tìm nhà chồng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.