Khỉ nhỏ đã cầm chiếc đũa chờ từ lâu rồi, Tiểu Bạch Dương cũng đã tỉnh, đang nói bi bô. Diệp Sở Sở theo thường lệ cho Tiểu Bạch Dương đi tiểu trước.
Từ sau khi hết ở cữ, Diệp Sở Sở bắt đầu thử tìm quy luật đại tiểu tiện của Tiểu Bạch Dương, tính toán lúc đi tiểu chứ không để tiểu ở trên tã. Ban đầu thì không hiệu quả, mãi đến gần đây dường như Tiểu Bạch Dương đã hiểu được ý của mẹ, muốn đi tiểu sẽ kêu bi bô, muốn đại tiện thì sẽ tỏ dáng vẻ dùng sức. Tuy cũng có đôi khi không chính xác nhưng Diệp Sở Sở đã rất hài lòng rồi.
Ngoại trừ Tiểu Bạch Dương gửi tín hiệu ra thì Diệp Sở Sở cũng sẽ cho đi lúc tỉnh dậy vào buổi sáng và buổi tối trước khi ngủ một lần, còn cho bú sữa mẹ thì cứ sau vài chục phút lại làm một lần. Cứ như vậy, có đôi khi cả một ngày mà tã vẫn khô, việc này làm Diệp Sở Sở vui sướng vô cùng.
Cô là một người thích sạch sẽ, lúc chưa kết hôn thấy nhà có con nít vừa bẩn vừa thối, người làm mẹ cũng luộm thuộm. Cô không muốn mình cũng như vậy cho nên bản thân mình có con bèn thử thai đổi, không ngờ thực sự làm được rồi.
Tiểu Bạch Dương tiết ra một đường nước tiểu rất lớn, Diệp Sở Sở khen ngợi: “Con trai giỏi quá! Mẹ rất yêu con!”
Tiểu Bạch Dương vỗ tay cười, Diệp Sở Sở vừa nói chuyện với con trai, vừa mặc quần áo cho cậu.
“Tuyết rơi rồi, trời lạnh rồi, chúng ta đốt hệ thống sưởi hơi rồi. Tiểu Bạch Dương có lạnh không?” Diệp Sở Sở tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã mặc xong quần áo cho con trai, tiếp đó là rửa mặt rửa tay.
Rửa mặt dùng sữa tắm, rửa tay dùng nước nóng, còn lau qua cái cổ một lần.
Mỗi ngày đều tiến hành lau rửa như vậy, buổi tối còn bao gồm cả chân và mông. Nếu không phải vì mùa đông lạnh thì Diệp Sở Sở đã tắm cho cậu. Nhưng tiết trời không cho phép, nếu tắm thì sẽ cảm mạo, để tránh việc ấy thì sẽ lau người. Đây cũng là lý do vì sao ai nấy trông thấy Tiểu Bạch Dương đều cảm thấy đứa bé này thật sạch sẽ!
Tiểu Bạch Dương cũng quen rồi, không khóc không quậy, vui vẻ phối hợp với mẹ.
Tắm xong, Diệp Sở Sở tự mình rửa tay, lúc này mới xới cơm ăn.
Khỉ nhỏ ăn mì sợi cùng cô. Tiểu Bạch Dương trông mẹ và khỉ nhỏ ăn ngon như vậy, cũng kêu a a rồi đưa cái tay nhỏ bé đòi ăn. Diệp Sở Sở vội nói. “Con còn nhỏ không thể ăn, đợi lớn lên rồi hẵng ăn nhé.”
Tiểu Bạch Dương cũng không khóc, nói bi bô gì đó.
Diệp Sở Sở nghe mẹ mình bảo càng nói nhiều với con thì đứa bé càng chóng biết nói cho nên cố ý chủ động nói với con. Vô hình trung việc này cũng tăng thêm tình thân, cô có thể cảm giác được đứa con thân thiết với cô hơn là chồng.
Ăn cơm chiều xong, Tiểu Bạch Dương được đặt ở trong xe đẩy trẻ con. Diệp Sở Sở rửa chén nồi, quét sạch mặt đất, sau khi thu dọn xong lại cho thêm than đá vào bếp lò rồi che kín con lại thật kỹ càng và đẩy đi đại tiểu tiện.
Một người chăm con chính là như vậy, đi đại tiểu tiện cũng là một vấn đề, để ở trong phòng cô cũng không yên tâm, chỉ có thể mang theo bên cạnh.
Mẹ Triệu muốn trông giúp nhưng cô cảm thấy vân nên để mình tự trông con mới tốt, để tránh khi lớn rồi lại không thân thiết. Không phải có một câu như vậy sao, không có ơn thì nào có uy, không chăm sóc cho con cái lúc còn bé thì trưởng thành nào có tư cách dạy dỗ? Nhưng có điều khá khổ cực.
Đại tiểu tiện xong, cô đẩy Tiểu Bạch Dương đi xem thỏ và các gia súc khác, sau đó trở về nhà thiêu thùa may vá hoặc là viết viết vẽ vẽ. Toàn bộ hành trình đều nói chuyện với con, đợi con buồn ngủ lại dỗ con ngủ, buổi trưa sẽ ngủ một lúc với con.
Đây chính là cuộc sống hằng ngày của Diệp Sở Sở sau khi sinh con, lặp đi lặp lại, có trật tự và cũng rất đơn điệu nhưng chẳng có cách nào khác, làm mẹ đều như vậy.
Điều kiện này vẫn còn tốt đấy, giống như chị tư còn phải xuống ruộng làm việc kia kìa. Nghĩ như vậy, Diệp Sở Sở vô cùng thoả mãn.
Sau khi tuyết rơi trời càng ngày càng lạnh, gò đông nổi gió Bấc. Buổi trưa ngày hôm đó, Diệp Sở Sở đang trộn một chút nhân dưa chua dự định làm bánh chẻo thì bên ngoài truyền đến tiếng nói của Hạ Tùng Chi.
“Sao chị lại tới thế?” Diệp Sở Sở vội vàng đi mở cửa, thấy Hạ Tùng Chi mặc giống cái túi hoa: “Con chị đâu rồi?”
“Để bà nội nó dỗ rồi.” Hạ Tùng Chi dẫm chân lên tuyết ở cửa, tiến vào thì oa một tiếng: “Nhà các em ấm quá!”
“Em đốt hệ thống sưởi hơi đấy. Mau vào đi, đúng lúc em đang trộn nhân bánh, đợi lát nữa làm bánh chẻo ăn.” Diệp Sở Sở đóng cửa lại và bảo cô ấy vào nhà.
“Em còn có thể làm bánh chẻo à?” Hạ Tùng Chi cực kỳ kinh ngạc: “Con em để cho em gói à?”
“Nó đang ở trong xe đẩy trẻ con, chỉ cần có thể nhìn thấy em thì nó sẽ không quấy. Hơn nữa còn có Tài Tài mà.” Diệp Sở Sở buông chậu ra, chuyển bản cán bột lên trên giường.
Xe đẩy trẻ con ở trên mặt đất, khỉ nhỏ trông coi ở đó, nhìn thấy Hạ Tùng Chi tới thì chạy tới tây phòng.
Đến bây giờ khỉ nhỏ vẫn sợ người như trước, có lẽ là do bị thương ở chỗ chủ nhân cũ quá nghiêm trọng.
“Để chị gói cùng em nhé!” Hạ Tùng Chi nói rồi cởi khăn đội đầu ra và đi rửa tay, nhìn thấy vòi nước thì hâm mộ nói: “Thứ này thật tốt! Em không biết đâu, trời tuyết rơi, bươm nước ở bên ngoài cóng chết được người luôn đấy! May mà nước nhà của bọn chị đều là do Văn Chí bơm. Chờ chị xây nhà chị nhất định phải làm cái này! Còn cả hệ thống sưởi hơi nữa!”
Diệp Sở Sở nở nụ cười: “Làm đi thôi. Thứ này quả thực rất tốt, vừa thuận tiện vừa ấm ấp.”
Chuẩn bị đầy đủ hết những thứ để làm bánh chẻo, Diệp Sở Sở ôm con trai từ xe đẩy trẻ con ra đặt ở trên giường lò, để cậu nằm nhìn mình, sau đó bắt đầu nhào bột mì.
Hạ Tùng Chi cởi giày rồi lên giường, dưới mông ấm áp, cô ấy đung đưa thân thể: “Chị nói này, cuộc sống của em thật là tốt!”
Diệp Sở Sở liếc cô ấy một cái: “Nói cứ như thể cuộc sống của chị không được tốt vậy ấy.”
“Dù sao thì cũng không sống tốt bằng em!” Hạ Tùng Chi quan sát trái phải: “Chị cũng từng đến nhiều nhà có con nít của thôn chúng ta rồi, chỗ Mã quả phụ, chỗ chị tư của em, trong thời tiết lạnh lẽo, vừa bước vào căn nhà kia là thấy một mùi vị. Nhà của bọn chị cũng không ngoại lệ. Nhưng sao em không có một tẹo mùi nào cả, vẫn giống hệt như trước đây!”
Diệp Sở Sở hiểu ý của cô ấy: “Nguyên nhân chắc là ở chỗ trẻ con đi tiểu trên đất.”
Ở nông thôn không quan trọng, đặc biệt trẻ con, mùa đông đến rồi thì dù là đại tiện hay tiểu tiện cũng đều trực tiếp giải quyết ở trên mặt đất trong phòng. Suy cho cùng thì đều là đất, thời gian lâu không có mùi mới là lạ!
Diệp Sở Sở không như vậy, cho dù là đại tiểu tiện cho con cũng phải dùng thùng tro.
Hạ Tùng Chi lại kinh ngạc: “Tiểu Bạch Dương đã biết đi đái rồi á?”
“Có đôi khi biết có khi lại không biết, cố gắng hết sức để nó biết sớm một chút đi.” Diệp Sở Sở bắt đầu cắt nắm bột mì: “Con nhà chị lớn hơn con nhà em một chút, bây giờ chị hãy thử để đi tiểu tiện đi, mùa đông này mà giặt tã thì có mà phải tội. Chị hãy tìm một thùng, để ít tro bụi vào bên trong, đại hay tiểu tiện cũng đi vào trong đem, đừng có dùng chậu sẽ bắn ra đấy.”
“Giờ chị mới phát hiện ra em sạch sẽ như vậy đấy.” Hạ Tùng Chi líu lưỡi: “Thế này thì để ý quá rồi, em không ngại phiền phức à?”
“So với giặt tã thì bấy nhiêu đây có phiền toái gì đâu ạ.” Thứ mà Diệp Sở Sở làm là hai loại bột mì và bột kiều mạch.
“Vậy cũng đúng, trở về chị cũng thử xem.” Hạ Tùng Chi cầm lấy cái chày cán bột cán nắm bột mì, nhìn nhân bánh rồi nói: “Em chỉ gói dưa chua ăn thôi à? Sao em không bỏ thêm chút thịt chứ?”
“Em chỉ muốn gói nhân dưa chua thôi. Chị muốn ăn thì đợi lát nữa sẽ gói cho chị một phần.” Diệp Sở Sở nói.
“Chị không ăn ở nơi này đâu, con mới vừa hết sữa, chưa được một giờ là chị phải trở về, bằng không đứa bé khóc lóc làm loạn lên, mẹ chồng chị mà biết chị ăn bánh chẻo ở chỗ em thì lại không vui. Đúng rồi, sao em không nhờ mẹ chồng em dỗ con giúp em?”