Diệp Sở Sở cán xong nắm bột mì, cũng đã cầm đôi đũa gói lại: “Mẹ chồng em trông đứa bé thì nó lớn lên sẽ không thân với em nữa, không thân thì sao dạy dỗ nổi chứ? Hơn nữa cũng không cách nào để trông cả, cứ một giờ đồng hồ là con sẽ bú sữa mẹ, em còn phải chạy sang bên kia, còn nếu mẹ chồng em qua đây thì bà ấy cũng phải chạy tới chạy lui. Em nói bọn họ sang sống cùng với hai đứa em nhưng bọn họ lại không làm, nói là tự mình sống mới tự tại. Bọn em cũng không thể vì mình thuận tiện mà để hai ông bà làm khổ mình được.”
Hạ Tùng Chi lại cười nói: “Chị cảm thấy như vậy vẫn rất tốt, sống cùng nhau trong một thời gian ngắn thì còn tạm được chứ mà thời gian dài thì mẹ chồng nàng dâu có hòa thuận hơn nữa cũng sẽ sinh chuyện! Cho dù không có chuyện gì thì không phải em chịu ấm ức thì chính là bà ấy phải nhẫn nhịn. Bọn họ già rồi, không thể động đậy được nữa cũng không thể nói được nữa thì nên chăm sóc, chỉ cần có thể động đậy được thì tự mình sống. Cha mẹ chồng em nói rất đúng, tự tại, gì cũng không quan trọng bằng tự tại!”
Diệp Sở Sở buồn cười: “Chị sống không được tự tại à?”
Hạ Tùng Chi gói một cái bánh chẻo và nói: “Dù sao thì cũng không thể giống như em được, muốn ăn gì thì ăn, muốn ra sao thì ra.”
Diệp Sở Sở suy nghĩ một lúc. Cũng phải, khi đó lúc vẫn ở căn nhà cũ chưa ra riêng, mẹ cồng ăn gì thì làm nấy. Tuy cô cũng không quá để ý chuyện này nhưng Hạ Tùng Chi nói cũng có lý, ở cùng nhau thì dù anh ăn gì cũng phải hỏi một câu chứ không giống như bây giờ, muốn ăn gì thì cứ làm.
Nghĩ như vậy, cuộc sống mình quả thực là không tồi.
“Chị nghĩ xong rồi, nếu như chị có con trai, tương lai già rồi, chỉ cần chị còn có thể động đật thì chị tuyệt đối không ở cùng với bọn nó. Con trai vừa kết hôn thì nhanh chóng cho ra riêng, bọn nó thích sống thế nào thì, không thể dính vào, vì quan điểm của người ngoài và mặt mũi mà làm chính mình chịu khổ!”
“Ha ha, chị nghĩ xa thế, hay là chị lại có rồi?” Diệp Sở Sở trêu ghẹo.
“Nào nhanh như vậy chứ!” Hạ Tùng Chi mặt đỏ lên: “Giờ còn chưa rảnh rang mà lại có một đứa nữa thì định ăn tươi nuốt sống chị đấy à? Nếu có thì cũng phải đợi một thời gian mới nói đến. Em thì sao?”
“Em chưa từng nghĩ đến, để sau rồi nói đi.” Diệp Sở Sở tương đối tùy ý đối với việc này.
“Con cái còn nhỏ, hai năm sau rồi bàn cũng được. Đúng rồi, chị tới tìm em là vì chuyện làm mai mối.” Hạ Tùng Chi nói.
Diệp Sở Sở đã sớm đoán được, nếu không Hạ Tùng Chi cũng sẽ không chạy tới ngay trong ngày tuyết rơi: “Chị và cô ấy đã xác định khi nào tới chưa?”
“Xác định rồi, chị có con nít nên không đi được, cô ấy tới tìm chị rồi cùng chị định ra hai ngày nữa sẽ dẫn em gái cô ấy tới.” Nói đến đây Hạ Tùng Chi nói với vẻ khá khó xử: “Sở Sở à, em xem nhà của chị nhiều người như vậy nên không tiện, đến lúc đó có thể đến chỗ em xem mắt không?”
“Được, đến lúc đó chị đi tìm cậu hai Khúc tới nơi này là được, em không đi được.” Diệp Sở Sở sảng khoái đồng ý.
Hạ Tùng Chi phấn khởi nói: “Sở Sở tốt quá, cám ơn em nhé!”
Diệp Sở Sở buồn cười nói: “Nếu như em không đồng ý thì là không tốt à?”
“Không đồng ý cũng tốt, có đồng ý hay không đều tốt cả.” Hạ Tùng Chi nói khá kích động: “Đây là lần đầu tiên chị làm bà mối đấy, vẫn không thành thạo cho lắm.”
“Vậy chị cứ làm tiếp đi. Người độc thân trong thôn chúng ta cũng không ít, chị cứ hết, nhất định có thể tôi luyện cho thành thạo.” Diệp Sở Sở cười trêu nói.
“Con bé này!” Hạ Tùng Chi cười nói: “Em cũng không đàng hoàng rồi, lại học thói xấu từ Triệu Văn Thao rồi.”
“Vậy chị học được điều tốt hay là thói xấu từ Triệu Văn Chí của chị thế?” Diệp Sở Sở cười nói.
Hai người cười nói và trêu ghẹo nhau, rất nhanh đã gói xong một cái chậu nhân bánh. Tiểu Bạch Dương cũng nể mặt mà đi ngủ, Hạ Tùng Chi cảm thán đứa con trai này đúng là thân thiết, biết mẹ phải ăn cơm nên tự mình đi ngủ.
Diệp Sở Sở ôm củi đi đun nước nấu bánh chẻo, bảo Hạ Tùng Chi ăn vài cái mới để cô ấy đi.
Tiễn Hạ Tùng Chi đi rồi, cô đập ít tỏi giã, dầu vừng, tương, rắc rau mùi trộn lên khiến bánh chẻo nhân dưa chua thực sự là cực kỳ thơm ngon!
Nếu như để miếng đậu phụ của anh ba Triệu lên thì sẽ tốt hơn, Diệp Sở Sở vừa ăn vừa nghĩ.
Ăn xong vẫn còn dư lại vài cái, buổi tối Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở dùng dầu rán lên cho hắn ăn. Triệu Văn Thao mở miệng ăn luôn một cái, nóng đến mức sì sụp nhưng ăn rất đã nghiền.
“Ngon quá! Vợ ơi, sao em làm gì cũng ngon như vậy chứ? Gói dưa chua thôi mà cũng có thể làm ngon đến thế!”
Diệp Sở Sở ăn cháo, trông thấy chồng ăn ngon miệng thì cười nói: “Nếu như anh thích ăn thì ngày mai em sẽ gói nhiều hơn để buổi tối anh về ăn. Đúng rồi, anh đến chỗ anh ba mua chút đậu phụ đi, anh ba làm đậu phụ quả thực rất ngon, đến lúc đó để lên một ít thì còn ngon hơn thế này nữa.”
“Được!” Triệu Văn Thao nói: “Em đừng tự mình gòi, chờ anh về để anh làm, vợ chỉ cần trộn nhân bánh là được, làm em mệt thì sẽ không tốt đâu.”
“Chỉ biết ba hoa!” Tuy là Diệp Sở Sở nói như vậy nhưng trong lòng vẫn là rất ngọt ngào.
Triệu Văn Thao là một kẻ tham ăn, thứ gì cũng không ngăn cản được trái tim ham ăn kia, ăn xong bánh chẻo thì đi đến chỗ anh ba Triệu đặt một bản đậu phụ ngay, hắn sợ ngày mai đến thì không còn để mà mua.
Một bản có mười miếng, đặt một miếng vào bên trong nhân bánh là đủ rồi, còn dư lại thì có thể nấu với dưa chua.
“Em muốn loại làm bằng tay ấy.” Triệu Văn Thao căn dặn anh ba Triệu nói.
“Em yên tâm đi, anh ba của em buôn bán rất có lương tâm đấy nhé. Nhận tiền đậu phụ làm bằng tay thì tuyệt đối sẽ không đưa cho em đậu phụ làm từ máy đâu!” Anh ba Triệu cam đoan.
Triệu Văn Thao tin tưởng điểm này. Đừng thấy anh ba Triệu có nhiều khuyết điểm nhưng bán đậu phụ thì hết sức nghiêm túc, nhìn xem có bao nhiêu khách hàng quen thì sẽ biết ngay.
Kỳ thực đối với anh ba Triệu mà nói, buôn bán đậu phụ đã vượt qua ý nghĩa kiếm tiền, đạt được sự hoan nghênh của nhiều người như vậy khiến anh ta rất kiêu ngạo, mà loại kiêu ngạo ấy cũng khiến anh ta âm thầm thề sẽ giữ chữ tín đến tận cùng!
Có khoảng thời gian nào đó, Triệu Văn Thao cũng như vậy, hàng thật giá thật cũng là niềm kiêu ngạo của hắn. Anh em ruột vẫn có phẩm chất giống nhau.
Ngày hôm sau trời đầy mây, mặc dù là buổi chiều nhưng lại có cảm giác như thể đã tối rồi. Triệu Văn Thao xử lý xong rau xanh thì đến chỗ anh ba Triệu cầm đậu phụ về. Để lại miếng để trộn nhân bánh, còn dư lại thì đặt ở trong tủ đông ở bên ngoài nhà, đây chính là tủ lạnh thiên nhiên, cực kỳ tốt.
Rửa sạch dưa chua cắt đậu phụ, Diệp Sở Sở trộn nhân bánh, Triệu Văn Thao thì nhào bột, Tiểu Bạch Dương trông coi toàn bộ quá trình. Người một nhà phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý, không lâu sau đã gói bánh chẻo ra. Gói hết bánh chẻo, Triệu Văn Thao nổi tính trẻ con, xe một tờ giấy trắng rồi đặt bánh chẻo lên trên tờ giấy trắng, lại đặt ở trên nắp lò.
“Vợ ơi, mau tới xem phương pháp ăn của anh này!”
Diệp Sở Sở qua đây thấy thế thì nghi ngờ hỏi: “Thế này có thể chín được sao?”
“Thịt thì không biết nhưng rau nhất định có thể chín!” Triệu Văn Thao đưa tay lật bánh chẻo, vừa lúc thấy cái bánh chẻo cháy vàng phần vỏ da, một mùi hương phả vào mặt.
“Thơm thế!” Diệp Sở Sở cũng thấy hứng thú, chuyển băng ghế nhỏ đến ngồi ở bên cạnh chờ ăn.
Đã được rồi, Triệu Văn Thao cẩn thận lấy bánh chẻo xuống, xé giấy cho vợ: “Vợ ơi, mau nếm thử đi!”
Diệp Sở Sở cắn một miếng, con mắt lập tức lóe sáng: “Ngon quá!”
“Ngon đúng không?” Triệu Văn Thao đắc ý, lần nữa dùng giấy trắng sạch sẽ bọc lấy một vài cái bánh chẻo đặt ở trên nắp lò: “Anh đã nói với em rồi mà. Vợ này, khi anh còn bé, trong nhà nghèo không có bếp lò, anh đã đào hầm nướng đồ ăn ở bên ngoài, thứ được khói xông lửa đốt ra là ngon nhất đấy!”