Hạ Tùng Chi rất đồng ý với lựa chọn của Xuân Yên: “Cái nhà gái yêu cầu chính là kết hôn xong là ra riêng sống một mình, chỉ cần xây nhà, no đủ, nhưng cái khác thì có thể không cần. Người ta đưa ra yêu cầu vậy cũng là có nguyên nhân, bây giờ Hải Yến còn chưa ra riêng, vì một gia đình lớn, thật sự không ít việc, cuộc sống đè nén chịu đựng quá nhiều, lại còn sa sút cực kỳ. Xuân Yên không muốn sống cuộc đời như chị mình, cho dù là mắc nợ để xây nhà cũng bằng lòng. Con bé này còn rất lanh, còn dám nói mạnh hơn chị nhiều!”
Diệp Sở Sở cũng không tiện nói cái gì, lại hỏi: "Vậy cậu hai Khúc thì sao, ý của cậu ta là gì?"
Hạ Tùng Chi lắc đầu: “Cậu hai Khúc cũng đồng ý ra riêng, anh trai cậu ta là một người lười nhác, không muốn làm việc, còn chị dâu cậu ta... em không biết Lí Phân đó đâu, chị ta còn mạnh hơn vợ Vương lão tam một chút, ngày nào cũng cằn nhằn lẩm bẩm không ngừng, còn có bà Khúc, cũng là một người ưa nói nhảm, song, cậu ta không muốn mắc nợ, bảo cha mẹ và anh trai ra tiền, nhưng em nghĩ xem cái này có khả năng không? Là nhà của cậu ta, mà bảo người ta ra tiền để xây nhà có ba phòng? Cho dù được, Lý Phân sẽ cho làm sao?”
Diệp Sở Sở tò mò nói: “Vậy còn sau này?”
Cô nhận ra, làm một người đứng ngoài xem, nghe chuyện này rất thú vị. Đây là chỗ tốt của quần chúng ăn dưa, chứ thử nếu bản thân mình ở trong đó thì chắc chắn là phiền chết!
Hạ Tùng Chi nói: “Về sau là Lý Phân nói không có tiền, xây nhà thì chị ta không phản đối, nhưng tiền xây phải là tiền của mình, nợ tự mình trả.”
Diệp Sở Sở tổng kết, nói: “Nhà tự mình xây, “nạn đói” tự mình trả, Lý Phân nói cũng đúng.”
Hạ Tùng Chi cười: "Sở Sở, tâm em hiền quá, nghe thì không sai, nhưng em nghĩ vậy là xong rồi sao! Cậu hai Khúc đâu phải loại ăn không ngồi rồi, đã làm bao nhiêu công việc, ra bao nhiêu sức, bọn họ sống cùng nhau mà, không nói đâu xa, gần đây nhà bọn họ nuôi mấy con thỏ kia, đều là cậu hai Khúc chăm sóc, số tiền bán được kia, không nên có một phần của cậu hai Khúc sao?"
Diệp Sở Sở nhìn Hạ Tùng Chi, cười nói: "Sinh con rồi đúng là không giống như xưa, nghe xem, vừa mở miệng là sắc bén bao nhiêu!”
Hạ Tùng Chi có chút ngượng ngùng, đáp: "Chị cũng mới cân nhắc thôi. Dù nói như thế nào thì vừa kết hôn là ra ở riêng, ở chung đúng là không tốt, về cái này thì không thể tính khác được, em nói có đúng không?”
Diệp Sở Sở hỏi về ông Khúc và bà Khúc: “Vậy dì và chú nói thế nào?”
Hạ Tùng Chi phủi miệng: “Họ hả? Nói không cầm ra nhiều tiền xây nhà được, bảo hai anh các con có sân nhỏ cũng khá lớn, đến lúc đó một đứa phía trước một đứa phía sau là được rồi. Còn kết hôn thì bảo các chị của con giúp một tay, không cần nợ đâu.”
Bà Khúc có hai đứa con trai, năm đứa con gái, chỉ có chị cả là gả gần, còn lại đều rất xa, vài năm cũng không có cách để quay về một lần.
Cô ấy nói tiếp: “Hai người họ còn nói cậu hai Khúc nhỏ nhất, là con út nên cũng không muốn nhìn nó sống trong cảnh thiếu nợ.”
Hạ Tùng Chi lắc đầu, nói: "Không làm việc chung thì không biết là người gì, trước kia còn cảm thấy con người họ không tệ, hiện tại xem ra thật sự là rất kém. Một cái sân ba nhà, bà Khúc cũng không có bản lĩnh bằng mẹ chồng em, sao trấn được? Đến lúc đó còn không “vỡ sông Hoàng Hà” à!"
Ý của cô ấy chính là hỗn chiến.
Diệp Sở Sở cảm thấy lời chị ta nói đều rất có đạo lý, cũng không biết giải quyết như thế nào, xem ra mình không làm bà mối là đúng rồi.
Diệp Sở Sở nói: “Vậy cuối cùng là chết đứng ở đây luôn? Em thấy bọn nó nói chuyện với nhau ở phòng Tây lâu vậy mà, chắc có lẽ sẽ không chia tay đâu?”
Cô ấy đáp: "Không biết." Sau đó, Hạ Tùng Chi nói xong như là nhớ ra cái gì đó, bèn cười: “Cứ nhìn vào nhà này của em thì có lẽ không chia tay được đâu!”
Diệp Sở Sở buồn cười: “Chị nói con gái người ta thành gì thế, cái người ta gả chính là người, đâu phải nhà đâu!"
Hạ Tùng Chi cảm khái cuộc sống của Hải Yến: “Nhưng có đôi khi nhà ở còn có ích hơn người. Chị đã nói với em rồi, người đàn ông của cô ấy....”
Bắt đầu nói bla bla...
Diệp Sở Sở nghe vô cùng hào hứng.
Mấy ngày kế tiếp Hạ Tùng Chi không đến nữa, đoán chừng không có tin tức tiến triển mới nào, bên mẹ Triệu cũng không nhắc tới chuyện này, Diệp Sở Sở không nhịn được ngẫm nghĩ “chẳng lẽ thất bại?”
Thất bại chính là không thành công.
Cứ như thế, mãi đến tháng chạp, mọi nhà giống như những năm qua bắt đầu chưng lương khô, Diệp Sở Sở chăm con nên không thể chưng lương khô, nhưng mà người đàn ông này cũng lợi hại, chưa tới hai ngày đã dùng xe kéo: bánh nhân đậu, bánh mật, màn thầu về rồi.
Hắn nói: “Anh tới cửa hàng Thái Bình tìm người làm đó. Vợ, sau này đồ ăn chúng ta có sẵn hết!” Sau đó, Triệu Văn Thao tháo lương khô xuống bỏ vào trong vạc lớn, bảo: “Bớt được không ít việc!”
Diệp Sở Sở khó hiểu: “Cửa hàng Thái Bình còn làm bán mấy cái này sao?”
Triệu Văn Thao nói: “Đâu có, đây là anh tiêu tiền thuê một chị làm. Anh đến nhà chị ấy đưa rau củ quả, ăn vài bữa cơm, mùi vị cũng khá ngon, quan trọng là sạch sẽ. Vợ, anh biết em không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng mấy cái này không có vấn đề gì đâu.”
Diệp Sở Sở quả thật có nỗi lo như vậy, những thứ khác không sạch sẽ thì không sao, nhưng ăn thì nhất định phải sạch sẽ, mà “sạch sẽ” này còn không phải là trông, mà là quá trình làm, ví dụ như nguyên liệu nấu ăn rửa sạch mấy lần, dao thớt rửa mấy lần, trên đường đi làm chuyện khác trở về không rửa tay, dù sao ăn bên ngoài cô luôn luôn suy nghĩ về cái này, đặc biệt là sau khi sinh em bé thì càng ngày càng nhiều.
Chỉ là người đàn ông này vì cô không ngại mệt mỏi, lương khô mua về rồi nếu cô còn hỏi thì cũng không tốt.
Diệp Sở Sở tin tưởng người đàn ông này, vừa cười vừa nói: “Giữa trưa chúng ta sẽ chưng mấy cái nếm thử.”
Triệu Văn Thao tới đây tranh công: “Vợ, anh đối xử với em có tốt không?”
Diệp Sở Sở dụ dỗ người đàn ông này giống như dỗ dành Tiểu Bạch Dương, nói: “Tốt, người đàn ông của em là tốt nhất rồi!”
Triệu Văn Thao lại gần, nghiêng đầu đưa trán: “Vợ, em nói không thành tâm. Này, hôn một cái.”
Diệp Sở Sở hờn dỗi háy hắn một cái, rồi hôn hắn một cái, bây giờ Triệu Văn Thao mới thoả mãn.
Triệu Văn Thao thương lượng cùng vợ: “Vợ, đến lúc đó chúng ta bán một con heo và giết một con, đem đến nhà cha mẹ làm, xử lý xong lại cầm về, và cha mẹ chúng ta mỗi người một nửa. Được không?"
Diệp Sở Sở cố ý nói: “Anh đã tính xong hết rồi còn nói với em làm gì?”
Hắn nói: “Vợ ơi, anh nghĩ như vậy, em thấy chúng ta sạch sẽ cỡ nào, mổ heo chính là một việc bẩn, việc cực, người cũng nhiều, người già không chê mấy cái này, còn thích náo nhiệt, làm xong xuôi hết rồi cầm về cũng bớt việc, chủ yếu là em không cần bị liên lụy tới."
Diệp Sở Sở cười nói: "Em biết anh thương yêu em! Được rồi, đến lúc đó anh nói với cha mẹ một tiếng đi, em nhớ mẹ thích ăn móng heo, anh để lại móng heo cho mẹ đi, còn có đầu heo, em cũng không muốn ăn cái đó, cho cha đi, đến lúc đó anh đem về một ít dồi huyết và thịt là được rồi."
Triệu Văn Thao nói: “Gan heo nữa, anh nhớ em thích ăn gan heo.”
Diệp Sở Sở nhớ rõ cha chồng rất thích ăn gan heo: “Cha không ăn sao?”
Triệu Văn Thao nói: “Vậy mỗi nhà một nửa.”
Diệp Sở Sở cười, bảo: "Không sao, cha thích ăn thì cho cha ăn, em không sao đâu."
Triệu Văn Thao nói lời từ tận đáy lòng, nói: “Vợ, em tốt quá, sao em tốt quá vậy!”
Con dâu khác không tính toán với người già cũng đã rất tốt rồi, nhưng vợ mình thì lúc nào cũng nghĩ đến họ, còn là cha mẹ chồng, hắn không biết hắn phải gom bao nhiêu phúc khí mấy đời mới cưới được người vợ tốt như vậy!
Triệu Văn Thao nói rất xúc động: “Vợ, anh cảm thấy may mắn lớn nhất của anh chính là cưới được em!”