Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 249: Sống Lại Làm Giàu - Chương 249 Cha mẹ lo lắng



So với tin Triệu Văn Thao, mẹ Triệu càng tin tưởng Diệp Sở Sở, bà thật sự không nhờ tới, với cái tính cách lúc vừa kết hôn của Diệp Sở Sở mà hiện tại lại trở nên đáng tin như vậy, so với con trai còn khiến bà yên tâm hơn.

Đương nhiên, đây cũng là vì chuyện Diệp Sở Sở kiếm được nhiều tiền khiến mẹ Triệu quá mức bất ngờ.

Diệp Sở Sở đồng ý với bà chắc chắn sẽ dặn dò Triệu Văn Thao, liền chuyển đề tài.

"Mẹ, dựa theo phong cách này, con làm cho mẹ một bộ quần áo mới được không ạ?" Diệp Sở Sở chỉ vào một mẫu đồ mình thiết kế.

Mẹ Triệu kinh ngạc hỏi: "Mẹ có thể mặc cái này không?"

"Có thể chứ ạ! Mẹ, con đã nói rồi, thay đổi màu sắc là được."

"Còn mấy ngày nữa là tết, may có kịp không?"

"Kịp, con có máy may, rất nhanh là xong."

"Được rồi, vậy ngày mai mẹ qua trông đứa bé thay con, con yên tâm mà may."

Diệp Sở Sở nở nụ cười: "Mẹ, không có việc gì, Tiểu Bạch Dương rất ngoan, không ảnh hưởng đến con làm việc, mẹ không cần chạy qua chạy lại."

Mẹ Triệu rời đi trong vui mừng, Diệp Sở Sở cười ôm con trai nói: "Con nhìn xem bà nội cũng rất đẹp đúng không nào, bà nhìn thấy quần áo thấy rất thích đó, Tiểu Bạch Dương thì sao, có thích quần áo mới hay không?"

Tiểu Bạch Dương Nhạc đạp chân vung cánh tay.

"Tiểu Bạch Dương thích sao, vậy mẹ làm cho con, con xem màu này hợp với Tiểu Bạch Dương của chúng ta quá phải không nào?" Diệp Sở Sở cầm vải ướm lên trên người Tiểu Bạch Dương.

Tiểu Bạch Dương nắm lấy mảnh vãi lay lay.

Sau khi Mẹ Triệu đi về, khỉ con mới từ bên phòng tây chạy tới, cậu nhóc dùng một tay cướp lấy mảnh vải vây quanh cổ, kêu liên hồi.

Diệp Sở Sở nhoẻn miệng cười: "Tài Tài cũng muốn làm quần áo mới sao, được được, cũng làm một bộ cho mày được không nào."

Cô nhìn vào cơ thể của con khỉ con, mặc quần áo vào đúng là đẹp hơn nhiều.

Mẹ Triệu về đến nhà, cha Triệu đầu tiên là nhìn vẻ mặt của bà, sau đó thoải mái tết dây gai.

"Sao ông không hỏi một câu đến con trai của ông vậy nhỉ?" Mẹ Triệu thấy cha Triệu bình tĩnh như vậy rất là bất mãn: "Vừa rồi ai sốt ruột như vậy, bắt tôi đi hỏi thăm cho bằng được."

"Nhìn bà như vậy là biết không có việc gì, còn cần hỏi nữa hay sao?" Cha Triệu cũng không ngẩng đầu liền nói.

"Tôi trông như thế nào?" Trong giọng nói của mẹ Triệu cũng không kiềm được vui mừng, bừ đặt mông ngồi xuống bên cạnh cha Triệu.

Cha Triệu nhìn bà, kinh ngạc hỏi: "Sao còn ngồi đây thế cái bà này?"

"Tôi không ngồi chỗ này thì ngồi ở đâu?" Mẹ Triệu tức giận nói: "Ông là chồng của tôi, tôi còn có thể ngồi bên cạnh người khác sao?"

Cha Triệu giật mình, nhìn kỹ bà: "Bà không sốt đấy chứ?"

"Ông mới sốt ấy!" Mẹ Triệu trừng mắt nhìn lão già kia.

Cha Triệu thật sự không quen cái kiểu đột nhiên thân thiết của bà bạn già này, ông vội dịch dịch vào trong, hỏi: "Đây là làm sao?"

Mẹ Triệu mặt mày phơi phới, bà thấp giọng nói: "Tôi nói cho ông biết, ông đừng có nói với người khác đấy!"

Cha Triệu bị bộ dáng ra vẻ bí mật của mẹ Triệu làm cho bản thân cũng thấy căng thẳng, vẻ mặt liền trở nên hết sức nghiêm túc.

"Ông có biết con trai ông đã làm cái gì không?" Mẹ Triệu cũng không đợi cha Triệu trả lời, liền kể lại suy đoán của diệp Sở Sở cho lão già nhà mình.

Cha Triệu sững người: "Nó muốn đi lên thành phố mua một nhà máy trên đó, nó kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?" Đột nhiên ông lại nghĩ ra cái gì: "Có phải nó bán mấy thứ đó rồi không?" "

Triệu Văn Thao năm ngoái nhặt được không ít thứ tốt, hẳn cũng phải đáng giá không ít tiền.

Mẹ Triệu bĩu môi: "Ông có biết muốn mua chỗ thỏ đó cần bao nhiêu không? Mấy chục nghìn tệ đấy, mấy thứ ông nói có giá trị bao nhiêu đây!"

Lúc này đồ cũ không có cái giá trên trời như mấy chục năm về sau.

Cha Triệu hít một hơi lạnh: "Mấy chục nghìn tệ? Nó làm mua bán có kiếm được nhiều tiền như vậy không?"

Mẹ Triệu lắc đầu đắc ý: "Ông chỉ biết nghĩ đến con trai ông đi kiếm tiền, sao ông không nghĩ đến con dâu ông chứ?"

Cha Triệu không nói gì, bà bạn già này đi từ nhà con trai trở về sao lại giống như bị trúng tà thế chứ, có câu chuyện cũng không nói rõ ràng được.

Mẹ Triệu thấy ông nửa ngày không lên tiếng, đành phải kể cho ông chuyện Diệp Sở Sở biết thiết kế quần áo.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, cha Triệu nghe xong cũng giật mình, con dâu có thể kiếm tiền như vậy sao?

Mẹ Triệu gật gật đầu với ông: "Ông còn không biết con bé Sở Sở này sao, nó không phải là người biết nói dối."

Điểm này cha Triệu rất đồng ý, ông giống mẹ Triệu, tin tưởng con dâu hơn cả tin tưởng con trai, chủ yếu chính là con trai tính tình không chững chắc, gan lại lớn, còn ở bên ngoài buôn bán suốt, người thường xuyên bôn ba đó đây dễ nói dối lắm, nhưng Diệp Sở Sở không giống vậy, ở nhà chăm con cái, không cùng quá nhiều người ngoài giao tiếp, không cần nói dối. Tuy hồi mới kết hôn tính tình không tốt, nhưng sau này lại không vậy nữa, hiếu thuận hiền thành, hiểu trái phải đúng sai. Con trai có thể cưới được cô vợ như thế là may mắn của nhà họ Triệu chúng ta.

Cha Triệu cảm thấy đánh giá của mình về con trai và con dâu vẫn rất đúng đắn.

"Sở Sở, đứa nhỏ này còn có năng lực như vậy, thật sự là tôi cũng không ngờ tới." Tâm tình cha Triệu có chút phức tạp.

Con dâu nhỏ các phương diện đã rất tốt rồi, hiện giờ lại thêm cái biết kiếm tiền, còn kiếm được nhiều tiền hơn con trai, người truyền thống như ông không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.

"Ông bày ra cái vẻ mặt gì đó hả? Con dâu của ông biết kiếm tiền mà ông còn không hài lòng? Mẹ Triệu thấy vẻ mặt lão không thích hợp liền nói.

"Cũng không phải không vui gì, tôi chỉ quá ngạc nhiên thôi." Cha Triệu nói: "Thằng nhóc Văn Thao này sinh ra đã may mắn sẵn rồi, từ nhỏ đến lớn không lúc nào không gặp may, bây giờ lại không bằng vợ nó cơ đấy?"

"Ấy, ông xem xem bản thân đang nói cái gì kìa, cái gì gọi là không bằng vợ hả, ông cũng nói Văn Thao có số may mắn, có thể cưới được một người vợ biết kiếm tiền còn không phải là số may mắn hay sao?" Mẹ Triệu rất không đồng ý với ý nghĩ của cha Triệu.

Cha Triệu ngẫm lại cũng thấy đúng, ông không tranh cãi với mẹ Triệu nữa, mà tiếp tục hỏi về chuyện của con trai: "Nuôi nhiều thỏ như vậy còn chưa đủ làm nó mệt chết mệt sống hay sao, sao còn lên thành phố mua trang trại thỏ?"

"Không phải Sở Sở nói rồi sao, trong thành phố có giá trị, nó mua đất, không phải thỏ." Mẹ Triệu nói.

"Bà nói xem, vừa mới xây nhà ở Đông Lương, mua hẳn một mảnh đất lớn như vậy, giờ lại chạy lên thành phố mua nữa, thôn này không chưa nổi nó nữa rồi?" Cha Triệu cảm thấy việc con trai mình đi mua đất trong thành quá không đáng tin cậy.

"Xời, ông muốn mua còn không mua được cơ." Mẹ Triệu trừng mắt với ông ta: "Lão già này, có đôi khi rất cởi mở, có đôi khi lại phong kiến hơn ai hết!"

Cha Triệu khoát tay: "Thế bà thì khai sáng chắc, mau đi bận đi, đừng vướng tôi làm việc. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, muốn quản cũng không quản được."

"Ông có muốn quản thì cũng làm vớ làm vẩn thôi!" Mẹ Triệu đứng dậy xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm, ngoài miệng nói: "Tôi nói ông biết, Sở Sở còn muốn may quần áo mới cho tôi đấy, Sở Sở cố ý thiết kế cho tôi đó nghe chưa."

Cha Triệu không có hứng thú với quần áo mới, hiện tại ông ta chỉ muốn chờ con trai trở về để hỏi nó xem đầu đuôi câu chuyện ra sao.

Mẹ Triệu không nhận được đáp lại có chút mất mát, trừng mắt nhìn Cha Triệu một cái.

Triệu Văn Thao trở về vào buổi chiều, ngày tháng Mười chưa cười đã tối, trở về trời cũng đã nhá nhem sẩm tối.

Thấy Triệu Văn Thao bước vào, Diệp Sở Sở đầu tiên là trợn một cái, sau đó mới nói: "Anh có biết tối qua anh không trở về, người ta đều nói cái gì về anh không? Tự dưng lại nói có chuyện, không thể nói rõ là chuyện gì được sao?"

Triệu Văn Thao bước tới nâng cằm vợ mình lên, lúc này mới nói: "Họ muốn anh nói cái gì thì cứ nói, anh không quan tâm! Vợ xem đây là gì?" Nói xong liền lấy ra một túi giấy tờ từ trong túi xách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.