Thôi Đại tức giận nói: “Anh Sáu, anh biết người trong thôn đều nói anh thế nào không?”
“Nói gì?” Triệu Văn Thao cố làm ra vẻ không biết.
“Bọn họ nói... nói khó nghe lắm!” Thôi Đại tức giận bảo: “Em với em trai em đi tới nhà cậu em biếu bánh nhân đậu, vừa trở về đã nghe cha em nói. Đúng là tức chết em rồi!”
Triệu Văn Thao vừa nghe, thì ra Thôi Đại không ở nhà. Hắn đã nói mà, cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, sao có thể nghe thấy người khác bịa đặt về hắn mà không có phản ứng gì chứ.
“Có gì đáng để tức giận chứ? Miệng mọc ở ngay dưới lỗ mũi người ta, thích nói gì thì nói thôi. Em đã ăn chưa? Chưa thì ăn chung đi!” Triệu Văn Thao quan tâm.
Diệp Sở Sở nói: “Cùng ăn một ít đi, chị đi lấy cho em đôi đũa, chị hâm nóng màn thầu.”
Thôi Đại nhìn thấy Diệp Sở Sở bưng hai chén cháo trắng lên. Gạo nơi này rất khan hiếm, một năm có thể ăn một lần cũng đã là không tệ rồi, có người còn nhiều năm không ăn nổi một lần!
“Em, em vẫn chưa ăn cơm.” Thôi Đại nói xong thì hơi thẹn thùng.
Triệu Văn Thao nhìn ra suy nghĩ của cậu ta, cười nói: “Có gì mà ngượng ngùng? Ăn bữa cơm mà thôi, chứ có phải chuyện gì ghê gớm đâu. Vừa lúc anh cũng có chút việc tìm em.”
Thôi Đại vừa nghe nói có chuyện tìm mình thì lập tức tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng lên giường: “Anh Sáu, anh tìm em có chuyện gì?”
“Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói.”
Diệp Sở Sở bưng bát cháo trắng cho Thôi Đại rồi ngồi xuống bên cạnh Triệu Văn Thao, đón lấy Tiểu Bạch Dương. Tiểu Bạch Dương làm ầm ĩ đòi lên bàn, Diệp Sở Sở không còn cách nào đành phải ôm cậu đi.
Khỉ nhỏ có người ngoài nên đương nhiên cũng sẽ không lên bàn, đã sớm chạy tới tây phòng.
“Vợ à, em chờ anh ăn xong thì đưa nó cho anh.” Triệu Văn Thao nói.
“Không sao, anh cứ ăn đi, con nó nên đi ngủ rồi.” Diệp Sở Sở ôm Tiểu Bạch Dương đến tây phòng.
“Em ăn đi.” Triệu Văn Thao nói với Thôi Đại: “Đứa nhỏ này càng ngày càng không dễ dỗ, trước đây không như vậy nhưng bây giờ đã muốn lên bàn nghịch ngợm rồi!”
“Trẻ con lớn rồi thì đều như vậy mà.” Thôi Đại không biết nói gì, chỉ thuận theo nói một câu rồi bắt đầu ăn.
Cháo trắng đúng là ngon và thơm!
Bánh màn thầu cũng ngon, ừm, thịt này cũng tuyệt nữa!
Thôi Đại chưa bao giờ ăn đồ ăn giống như vậy, trong lòng thề thốt rằng mình nhất định phải làm thật tốt, cũng phải giống như anh Sáu, mỗi ngày ăn thức ăn như vậy.
Triệu Văn Thao nói: “Đây là thịt bò kho tương, là anh mua về từ thành phố. Chắc em chưa từng ăn, hãy ăn nhiều một chút.”
Thôi Đại thành thật nói: “Thịt này ăn ngon thật.”
“Anh cũng thấy ngon, ở trong thành phố con phố ấy rất nổi tiếng, anh nghe người ta nói nên mới đi mua đấy.” Triệu Văn Thao ăn cháo và nói.
Cơm nước xong, Triệu Văn Thao thu dọn chén đũa đi rửa sạch, Thôi Đại liền vội vàng giúp đỡ.
Diệp Sở Sở ôm con đi ra nói: “Đừng làm nữa. Con ngủ rồi, anh trông nó đi, em đi ăn cơm.”
“Được. Vợ này, em ăn xong thì cứ để đấy, đợi lát nữa anh sẽ rửa.” Triệu Văn Thao bảo.
“Được rồi, không cần anh phải làm đâu.” Diệp Sở Sở đặt con ở trên giường lò rồi đi ăn cơm.
Triệu Văn Thao pha bình trà và ngồi xếp bằng ở trên giường lò, bảo Thôi Đại cũng ngồi xuống rồi rót cho cậu ta và mình một chén trà.
“Thôi Đại à, em nuôi thỏ cũng gần được một năm rồi nhỉ?” Triệu Văn Thao hỏi.
Dáng vẻ của Triệu Văn Thao ở trong mắt Thôi Đại lúc này có khí chất đại ca vô cùng, tuy là cậu ta cũng không biết cái gì gọi là khí chất nhưng cái loại cảm giác này đúng là nói không nên lời.
Bây giờ Triệu Văn Thao thường xuyên chạy đến thành phố, khí chất gì gì đó hoàn toàn không còn giống với trước đây, càng chưa nói đến những người không thường xuyên đi ra ngoài như bọn họ.
“Phải, gần một năm rồi ạ.” Thôi Đại vội nói, giọng nói mang theo sự cẩn thận.
Triệu Văn Thao lại không cảm nhận được bản thân hắn đã nghiêm túc đối đãi với Thôi Đại như một người lớn.
“Thế thì cũng đã có kinh nghiệm nhất định rồi. Chỗ anh có một công việc, không biết em có muốn làm hay không?” Triệu Văn Thao nói.
“Việc gì vậy, anh Sáu? Chỉ cần em có thể làm thì em nhất định sẽ làm!” Thôi Đại bảo đảm.
“Nếu như em không thể làm thì anh cũng sẽ không tìm em.” Triệu Văn Thao cười nói: “Nuôi thỏ thôi, nuôi thỏ cho anh, anh thuê em. Lúc này không phải là nhặt rơm củi như vậy nữa, anh sẽ trả thù lao, nhưng em phải cẩn thận hơn một ít, dù sao thì thỏ cũng không thể so với củi rơm được.”
Thôi Đại hơi khó hiểu: “Anh Sáu, mặc dù thỏ nhà anh nhiều nhưng cũng không cần phải thuê người cơ mà? Nếu như anh không làm xuể được thì mỗi ngày em và em trai em sẽ qua đây hai chuyến, bọn em không lấy tiền.”
Triệu Văn Thao lắc đầu: “Bây giờ không nhiều lắm nhưng mùa xuân sang năm sẽ có thêm. Chuyện này cứ từ từ, em trở về suy nghĩ cho thật kỹ, sau Tết thì cho anh một trả lời là được. Em cũng đừng cảm thấy gánh nặng trong lòng, em có bằng lòng hay không, chúng ta đều giống như trước đây.”
Thôi Đại liền vội vàng gật đầu: “Anh Sáu, em hiểu rồi ạ.” Tiếp đó cậu ta không nhịn được mà lại hỏi Triệu Văn Thao tại sao tối hôm qua không trở về.
Triệu Văn Thao nở nụ cười: “Anh một đêm không trở về thôi mà cả cái thôn này đều lo lắng, ai không biết còn tưởng rằng anh là nhân vật lớn cơ đấy!”
“Anh Sáu, anh chính là nhân vật lớn, là nhân vật lớn nhất trong thôn chúng ta!” Thôi Đại thật lòng nói.
Triệu Văn Thao cười cười: “Đừng có mà ra bên ngoài nói lời này, tránh để người ta chê cười. Anh thì tính là nhân vật lớn gì chứ? Đêm hôm qua anh không trở về là vì anh ở trong thành mua miếng đất, thủ tục chưa xong xuôi nên nán lại một đêm.”
Triệu Văn Thao nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng Thôi Đại nghe được thì lại hết hồn. Gì cơ, anh Sáu mua đất ở trong thành phố rồi á?
Mua đất trong thành phố đấy!
Thế thì phải cần bao nhiêu tiền chứ?
“Anh Sáu, miếng, miếng đất lớn cỡ nào thế?” Tiếng nói của cậu ta run rẩy.
“Chắc xấp xỉ thôn chúng ta đấy, không tính gò đông đâu, chỉ trong thôn thôi, chắc lớn cỡ chừng như vậy đấy.” Triệu Văn Thao nói.
Thôi Đại hít thở gấp gáp: “Lớn như vậy ạ, thế thì phải mất bao nhiêu tiền?”
“Cũng không mất bao nhiêu, chỉ mấy chục nghìn thôi.” Triệu Văn Thao tùy ý nói, nâng chén trà lên uống.
Dùng một từ để hình dung sát nhất về Triệu Văn Thao lúc này thì đó chính là, nứt đố đổ vách!
Diệp Sở Sở cũng cơm nước xong, sang đây xem con thì vừa lúc nghe nói như thế, trong bụng cười thầm, chồng mình lại bắt đầu giả vờ, xem ra là muốn mượn miệng của Thôi Đại nói cho người cả thôn nghe đây mà.
Cô đoán không lầm, Triệu Văn Thao nói như vậy với Thôi Đại chính là muốn Thôn Đại nói cho toàn thôn nghe.
Đương nhiên điều hắn muốn cũng không chỉ là nói cho toàn thôn nghe, quan trọng hơn chính là nói cho đại đội nghe, nói cho bí thư nghe, kế tiếp sẽ dễ mua đất.
Quả nhiên Thôi Đại không để cho Triệu Văn Thao thất vọng, trở về đã nói với cha và em trai.
“Ai nói anh Sáu đánh lộn bị giam ở trong thành phố chứ, anh Sáu ở trong thành phố làm thủ tục mua đất chưa kịp trở về thôi. Người ta mua đất đấy, mua đất đấy!”
Thôi Đại có điệu bộ điều quan trọng phải nói ba lần, việc này khiến cha và em trai đều bị chấn động đến ngơ ra. Khá lắm, đi vào thành phố mua đất!
Bất kể là người thời nào, chỉ cần mua đất thì đó chính là biểu hiện của sự lợi hại, huống chi còn là đến thành phố mua đất.
Cha Thôi ngồi không yên đi tìm em trai nói rồi, vừa lúc Vương lão tam và vài người đàn ông rỗi rãi trong thôn ngồi ở nhà Thôi lão nhị nói chuyện tào lao, đang nói đến Triệu Văn Thao.
“Các người đừng nói người ta nữa!” Cha Thôi như thể chiếm được tin tức gì quan trọng lắm, kích động đến mức khoa chân múa tay: “Tối hôm qua Triệu Văn Thao nhà người ta không trở về là vì thủ tục mua đất ở thành phố chưa xong xuôi, mảnh đất ấy to ngang với thôn chúng ta đấy, hết mấy chục nghìn đấy!”
Mọi người đều sửng sốt, nhao nhao hỏi tới.
“Ông nghe ai nói đấy?” Vương lão tam hỏi.
“Tôi nghe tôi thằng con cả nói, nó mới vừa đến nhà Triệu Văn Thao xong, còn ở đằng đó ăn cơm. Các người biết nó ăn gì không, là cơm đấy!”