“Còn không phải sao, chị thấy mấy căn lầu ở trong thành kia, cái nào cái nấy cứ như cái tổ chim, nhìn không thôi mà cũng thấy bức bách, cũng không biết bọn họ làm sao mà sống được.”
“Người ta còn thấy kiểu nhà dưới đất như chúng ta không tốt cơ.” Chị hai nói: “Có điều, nhà lầu thì cũng có chỗ tốt, vòi nước thì cứ vặn một cái là có nước rồi, cũng không cần phải đi ra ngoài đổ nước, trực tiếp chảy thẳng xuống cống thoát nước, mùa đông cũng ấm áp, không cần phải đốt lò vẫn ấm lắm.”
“Cũng không phải tất cả các nhà lầu đều được như vậy.” Chị năm nói: “Em nghe nói, có mấy gia đình còn phải dùng chung một cái nhà bếp, còn lải tự mình đốt lò, chị nói xem như thế sao mà sống được.”
“Đúng là có như thế thật, chị ba của em nói, trong phố có rất nhiều chỗ đều như vậy, gọi là cái gì mà nhà ngang, em cũng không rõ lắm, dù sao, chị ba em nói điều kiện cũng rất kém.” Diệp Sở Sở nói.
Nhắc đến Chu Mân, chị hai với chị năm cũng tiện hỏi luôn.
“Chị thấy quần áo mới của mẹ, mẹ bảo là em thiết kế, đẹp thật đó, sao em nghĩ ra vậy?” Chị năm cười nói.
Diệp Sở Sở lấy cuốn tạp chí ra đưa cho hai người chị xem nói: “Em cũng chỉ coi mấy quyển tạp chí như thế này rồi nghĩ ra thôi, trong này có thiết kế của em đó, chị hai, chị năm hai chị nhìn thử xem, nếu như thích thì em cũng thiết kế cho hai chị một bộ.”
Cho dù là con gái ở đâu thì đều có một niềm yêu thích trời cho đối với quần áo, quả nhiên chị hai và chị năm cầm được cuốn tạp chí thì liền chìm vào cơn mê, liên tiếp thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc.
“Cái này đẹp nè!”
“Màu sắc của cái này đẹp thật đó, em cảm thấy em cũng mặc được.”
Chị năm thở dài một hơi nói: “Em không biết thôi, xưởng kem đánh răng làm ăn không được tốt, chị nghe người ta nói, không biết lúc nào đó phải đóng cửa rồi, cũng không biết là thật hay giả, nhỡ may là thật thì phải làm sao?”
Diệp Sở Sở nghĩ đến chồng mình ở trong phố mua một cái trại thỏ, cũng bởi vì làn ăn không tốt, chồng cô nói rồi, cũng không biết làm như thế nào, mấy cái xưởng làm ăn không ra ở trong phố thì càng ngày càng nhiều, một khi xưởng mà đóng cửa thì người làm trong xưởng đó sẽ không có việc làm, lại còn không có ruộng vườn, cũng không biết phải sống kiểu gì, chị năm nghĩ như vậy thì cũng đúng thôi.
“Chị năm, Văn Thao bảo muốn nuôi thỏ ở dưới quê, nếu chị không chê thì về quê giúp anh ấy nuôi thỏ đi.” Diệp Sở Sở mặc dù nói chuyện với giọng cười đùa nhưng trong lòng cô thực sự nghĩ như vậy.
Chị năm cũng đi học vài năm, cũng đi làm ở trong xưởng kem đánh răng ở trong huyện mấy năm trời, có kinh nghiệm nhất định rồi, quản lý một cái trại thỏ chắc chắn không quá khó, hơn nữa, đây là người nhà mình nên cũng yên tâm.
Mắt chị hai sáng lên: “Đúng rồi, Văn Thao có một cái trại thỏ, một mình nó cũng không có lo hết được, vừa hay em về giúp nó chăm sóc đi, như thế này thì cũng ở cách nhà mẹ chồng xa, bà ấy kiếm em gây sự cũng không có tìm tới.”
Chị hai vô cùng thích đứa em dâu Diệp Sở Sở này, vì vậy cũng không thèm che giấu gì cả, trực tiếp nói luôn.
Chị năm cũng rất thản nhiên, thấy Diệp Sở Sở có chút mơ hồ không hiểu liền kể chuyện mẹ chồng muốn có cháu trai nên không muốn chị đi làm ra.