Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 265: Sống Lại Làm Giàu - Chương 265 Bán đậu phụ



Anh ba Triệu nhịn không được lẩm bẩm, đều làm lợi cho người ngoài, Chị ba Triệu nhìn không vừa mắt hành động này của anh ta mới tức giận nói: "Anh không sợ mệt đến chết thì cứ đi đi, cũng đâu có ai ngăn cản anh!”

Anh ba Triệu không để ý tới chị ba Triệu, trong lòng lại nghĩ mãi về trang trại thỏ của Triệu Văn Thao, hôm nay trong nhà Triệu Văn Thao nhấn điện thoại, hắn vội vàng tới quan sát.

Ở nông thì điện thoại là một thứ vô cùng hiếm thấy, tuy đại đội có điện thoại, nhưng dù sao cũng là đại đội, thuộc về của công, của nhà nước, nhà nước có cái gì cũng bình thường, mà một cá nhân lại có đò như của nhà nước thì không tầm thường rồi, cho nên mọi người làm xong công việc đều nhao nhao đến xem.

“Điện thoại này còn mới hơn cả cái ở đại đội kia!”

“Nói thừa lời, cái này chả mới thì là gì hả!”

"Cái này không giống cái bên đại đội nhỉ, cũng không có phím quay số này, có quay số gị được không vậy?" Những người đã sử dụng điện thoại của đại đội bày tỏ ý kiến.

"Dùng cái này phải nhấn nhấn, thằng điên này mày có thấy số trên mặt đây không?"

"Gọi điện thoại có phải mất tiền không?"

"Không gọi điện thoại cũng vẫn tốn tiền."

"Lắp cái thứ dở hơi này, không dùng đến vẫn phải tiêu tiền nuôi nó, Triệu Văn Thao có tiềnnên tiêu hoang đó hả."

“Người ta thích thì làm sao!”

Đủ loại ngôn luận, hâm mộ ghen tị hận, nhưng càng nhiều là lấy lòng, nói tốt cho Triệu Văn Thao, Diệp Sở Sở nghe chỉ cười, nhìn thấy anh ba Triệu tới, cô chào hỏi rồi mời anh ta vào phòng.

Điện thoại đặt ngay trên tủ bên cạnh giường bên phòng đông, gọi điện hay trả lời điện thoại đều rất thuận tiện, nghiêng người nhấc điện thoại là có thể nói chuyện.

Anh ba Triệu cẩn thận hỏi Diệp Sở Sở mình muốn điện thoại cần tốn bao nhiêu tiền, mỗi tháng phải trả bao nhiêu tiền, gọi một cuộc tốn bao nhiêu tiền, Diệp Sở Sở nói xong anh ta liền vội vàng thu tay lại, anh ta nói thầm trong lòng, mua cái thứ này chả khác gì vác tổ tiên về bắt mình nuôi mà, còn là một ông tổ phải nuôi bằng tiền thật.

"Chi nhiều tiền như vậy, có thể kiếm lại vồn được sao, thứ này ấy?" Anh ba Triệu hỏi.

Diệp Sở Sở không biết nên nói thế nào: "Cái này mua vì thuận tiện thôi ạ.”

Anh ba Triệu không thể hiểu nổi, chỉ vì thuận tiện mà tiêu từng ấy tiền rồi rước một cục nợ về, không biết Triệu Văn Thao có thừa tiền quá hay là sao.

"Anh ba sang có việc gì anh? Văn Thao buổi tối mới trở về ạ.” Diệp Sở Sở nói.

Anh ba Triệu nói: "Cũng không có việc gì, nghe nói nhà hai đứa lắp điện thoại nên tôi qua xem ấy mà. "Tuy rằng nói như vậy nhưng xem xong rồi anh ta vẫn không đi.

Diệp Sở Sở rót cho anh ta một tách trà, vừa dỗ Tiểu Bạch Dương vừa nói về việc làm đậu hũ với anh ba Triệu.

"Thời tiết càng ngày càng nóng, anh hai và anh bốn của cô chú cũng cần chuẩn bị vào vụ trồng trọt, không có thời gian để làm cái này đâu." Anh ba Triệu bóng gió.

"Anh ba, anh tìm mấy người không nhiều đất trồng trọt giúp anh làm là được, nhà anh hai và anh bốn nhiều đất, bọn họ đều bận đến nỗi chân không chạm đất nữa." Diệp Sở Sở đề xuất.

Anh ba Triệu nói: "Ài, đậu hũ này không giữ được lâu, đến mùa hè nóng nực ấy, đợi mang đậu hũ lên đến thành phố là đã hỏng rồi.”

Diệp Sở Sở cũng không có cách nào, dù người trong thôn có mua đậu phụ thì sức mua cũng rất ít, đời sống của mọi người còn chưa tốt đến mức như vậy.

Anh ba Triệu lê thê một lúc, bỗng nhiên lại nói: "Trang trại thỏ của chú sáu định thuê bao nhiêu người làm thế?”

"Dạ? Thuê bao nhiêu người làm ấy ạ?” Diệp Sở Sở sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng lại: "Hình như cũng phải hơn mười người đấy.”

"Đến hơn một nghìn con thỏ không?" Nếu nuôi hơn một nghìn con mà thuê ít người hơn thì chắc chắn sẽ không thể làm nổi đâu.”

"Em cũng không rõ, năm trước đã xử lý một lô thỏ rồi, số còn lại còn chưa biết sinh được bao nhiêu nữa." Diệp Sở Sở cười nói: "Anh ba, anh muốn đến trang trại thỏ làm việc ạ?”

Anh ba Triệu vội vàng nói: "Tôi không đi được, đất trồng trong nhà, còn có thỏ là đủ cho tôi cùng chị dâu của cô chú bận rộn rồi, tôi thấy làm ở trang trại thỏ phải ở đó vất vả cả ngày đấy.”

Diệp Sở Sở gật gật đầu: "Đúng vậy, trang trại muốn hoạt động thì nhất định phải có người làm mới được.”

“Thế cô chú thuê toàn là người cũng là thôn của chúng ta sao?” Anh ba Triệu tiếp tục hỏi.

Diệp Sở Sở không biết Anh ba Triệu có ý gì, liền nói: "Văn Thao nói tốt nhất là thuê người trong thôn thôi, nhưng nếu trong thôn không thuê được người thì đành phải đi sang các thôn khác vậy.”

"Người ta phải ở tại trang trại làm lâu như thế thì cơm nước sao vậy? Tự mình nấu hay là phải thuê người nấu cơm thế?” Anh ba Triệu hỏi.

Diệp Sở Sở không nghĩ tới anh ba Triệu lại hỏi chi tiết như vậy: "Cái này thì em chưa tính đến, nếu có người ở từ thôn khác đến thì phải nuôi ăn rồi, thuê một người ở trong thôn nấu cơm hẳn là cũng ổn đó, chờ Văn Thao trở về em hỏi anh ấy xem.”

Anh ba Triệu nói: "Vậy cô hỏi chú ấy xem, nếu như thuê người nấu cơm, cần mua đậu phụ thì qua nhà tôi mua, đảm bảo đủ cung.”

Diệp Sở Sở giờ mới hiểu được, thì ra anh ba Triệu tới bán đậu hũ cho trang trại thỏ, nhưng ý tưởng này thật đúng là không tệ, so với trên thành phố thì bán ở trang trại thỏ sẽ gần hơn nhiều, hơn mười người dùng cơm, mỗi ngày một bữa đậu hũ, cũng không tốn kém bao nhiêu, hơn nữa còn rất ổn định, nếu đồng ý làm ăn lâu dài thì đậu hũ nhà anh ba Triệu có thể làm suốt một năm bốn mùa.

Không trách Triệu Văn Thao lại nói, luận về việc làm ăn, anh ba Triệu không kém anh ấy chút nào, thật đúng như vậy thật.

"Được, anh ba, chờ Văn Thao trở về em hỏi anh ấy coi sao." Diệp Sở Sở cười nói: "Anh ba, anh cũng rất biết làm ăn đó.”

Anh ba Triệu nở nụ cười: "Tôi sao mà so được với lão Lục, tôi chỉ kiếm được một chút tiền thôi, nếu trang trại thỏ của chú ấy đồng ý nhập đậu hũ của tôi, tôi tiết kiệm được thêm chút tiền sẽ mua một chiếc xe đốt dầu, la có chạy nhanh hơn nữa cũng không bằng xe đốt dầu, quá chậm!”

"Anh ba, anh làm đậu hũ ngon lắm mà, chắc chắn có thể đủ tiền mua được chiếc xe này thôi." Diệp Sở Sở nói.

"Vậy thì phải xem lão Lục có chịu mua đậu hũ của tôi hay không." Anh ba Triệu nói: "Nếu chú ấy không đồng ý nhập hàng, chỉ dựa vào mấy đồng anh kiếm được vào mùa đông như bây giờ á, không có mấy năm là không mua được.”

Nói đến đó xong, anh ba Triệu đi rồi.

Sau khi anh ba Triệu đi, lại đến lượt Hạ Tùng Chi tới, không cần nói cũng đoán được là đến xem điện thoại.

"Điện thoại màu đỏ này đặt ở đây rất đẹp đấy." Hạ Tùng Cành nói.

Diệp Sở Sở nói, "Sau này chị cũng lắp một cái đi.”

"Chị lắp cái của khỉ này làm cái gì, cũng đâu có ai gọi điện thoại cho chị, chị không giống em, tối thiểu em còn có thể cho chị ba nhà em." Hạ Tùng Chi sờ chán chê xong, liền nói sang cái khác: "Anh ba nhà em tới làm gì vậy?”

Diệp Sở Sở cũng không giấu giếm chị làm gì, liền kể lại ý tưởng của anh ba Triệu.

Hạ Tùng Chi chậc chậc một hồi: "Anh ba nhà em thật đúng là dám nghĩ đấy nhỉ, cái trang trại thỏ nhà em còn chưa xây xong đâu mà anh ta đã nghĩ cách moi tiền từ nhà em rồi đấy!”

Diệp Sở Sở cười nói: "Làm mua bán không phải đều như vậy sao?”

Hạ Tùng Chi nói: "Sao tôi lại ghét cái kiểu người như anh ta thế chứ lị, nói sao nhỉ, cái kiểu nịnh hót rồi moi lợi cho mình ấy.”

"Đúng là con dâu nhà giáo viên có khác, nói câu nào là chết câu ấy nha." Diệp Sở Sở trêu chọc.

Hạ Tùng Chi vỗ bộp một cái lên người Diệp Sở Sở: "Sở Sở, em theo Triệu Văn Thao học hư rồi! Trước đây em không nói như vậybao giờ đâu!”

Diệp Sở Sở cười nói: "Trước kia em cũng như vậy thôi, chẳng qua chị không phát hiện ra.”

Hai người nói cười một lát, Hạ Tùng Chi quay lại: "Vậy em đồng ý với anh ta rồi à?”

"Việc này đâu phải em đồng ý là được, chờ Văn Thao trở về xem xem ý của anh ấy đi, em cũng không rõ anh ấy có muốn tìm người nấu cơm cho công nhân trong trang trại thỏ không nữa."

"Chắc chắn là cần rồi." Hạ Tùng Chi nói: "Văn Chí nói rồi, nhiều thỏ như vậy, không có vài người làm việc thì không xuể đâu, mà còn đều là đàn ông. Em thấy bọn họ ăn một bữa bằng hai thế thôi, chứ muốn bọn họ một ngày làm ba bữa cơm, không cần vài ngày mấy ông tướng phát điên hết!”

Diệp Sở Sở bật cười.

"Em đừng cười, chị nói thật đấy." Hạ Tùng Chi nói: "Đừng xem thường mấy việc lông gà vỏ tỏi trong nhà, không thoải mái hơn ra ruộng làm việc tí nào đâu, ra ruộng trồng trọt nó còn có vụ mùa vụ nhàn, chứ việc vặt trong nhà làm gì có ngày nghỉ, ăn uống nạp thải, có ngày nào thiếu, mệt chết người!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.