"Một mình mẹ có làm xuể hết việc được không?" Diệp Sở Sở rất lo lắng, làm thức ăn cho hơn mười người cũng rất mệt mỏi mà.
"Sức của một mình mẹ chắc chắn không đủ, đến lúc đó lại tìm thêm mấy người hỗ trợ." Triệu Văn Thao nói.
Diệp Sở Sở thấy Triệu Văn Thao đều lên kế hoạch đâu vào đó rồi thì không nói nhiều nữa, cô lấy ra mấy mẫu thiết kế đã làm mấy hôm gần đây từ trong tủ rồi đưa cho hắn xem.
"Chị dâu bảo em thiết kế một bộ sưu tập về trang phục bốn mùa, nói là muốn làm một chương trình thời trang chủ đề bốn mùa, đây là mùa xuân, anh nhìn xem thế nào?" Giọng điệu của Diệp Sở Sở tràn đầy sự tự hào và muốn khoe khoang.
Triệu Văn Thao đương nhiên phải hết lời khen vợ rồi, anh nhìn qua bản vẽ của vợ liền khen lấy khen để: "Vợ vẽ quá đẹp! Đẹp đến không thốt lên lời, em cũng tự may cho mình một bộ đi, bộ này đó, em sửa lại chỗ tay áo với gấu quần một chút, thế này trông hơi mập mạp, còn hút gió, đầu xuân gió lớn sẽ lạnh đó. Vợ này, anh cảm thấy, chỗ ống quần này có thể buộc một cái dây ấy, giống như kiểu mà mấy bác gái hay mặc đó, sửa thành như vậy chắc chắn không còn lọt gió nữa.”
Triệu Văn Thao đưa ra đề nghị.
Mấy cái váy trên tạp chí kia dài thòng đến chấm đất rồi ấy, có khác gì chổi quét đường không, thứ này là quần áo gì vậy chứ.
"Anh nói cũng đúng, nhưng một bộ quần áo thì anh phải xét toàn bộ tổng thể, từ trên xuống dưới, kiểu áo này có thiết kế tay bồng thì phải phối với quần thụng mới phù hợp, đối xứng, như vậy mới đẹp, mới thời trang." Diệp Sở Sở giải thích: "Còn kiểu anh nói thì phải thiết kế khác đi, còn xem phối với áo trên thế nào nữa.”
Triệu Văn Thao lập tức nói: "Chỉ có vợ anh giỏi nhất, đúng vậy, chính là như vậy, nhìn chung là đẹp lắm, ừm, em vẽ rất tuyệt!”
Nghe mấy lời khen ngợi sáo rỗng của ông chồng, Diệp Sở Sở cảm thấy mình thật sự cô đơn quá mức, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Sở Sở mừng rỡ nói: "Chắc chắn là điện thoại của Anh ba!" Cô vội bật dậy nhấc máy.
Triệu Văn Thao không ngờ vợ mình lại thích điện thoại như vậy, anh cười lớn đi dỗ Tiểu Bạch Dương.
Người gọi đến đương nhiên là Diệp Minh Bắc, sau khi chào hỏi đơn giản với Diệp Sở Sở, anh liền đưa điện thoại cho Chu Mẫn.
“Chị dâu, em mua điện thoại rồi đó!” Diệp Sở Sở hưng phấn nói: "Sau này cùng muốn nói chuyện với chị cũng thuận tiện hơn nhiều!”
Chu Mẫn cười nói: "Nhà em lắp điện thoại thì tốt quá, viết thư quá chậm, rất nhiều chuyện cũng không có cách nào nói rõ ràng được với em, vẫn là gọi điện thoại tốt hơn nhiều.”
"Đúng vậy đó chị dâu, à đúng rồi, em đã thiết kế xong bộ sưu tập chủ đề bốn mùa như chị nói rồi đó, không biết có đạt hay không, để mai em dặn Văn Thao gửi qua cho chị nhé."
"Đồ mà em thiết kế ra có cái nào không đẹp đâu nào?” Chu Mẫn nói: "Em đừng tự cho bản thân gánh nặng, tất cả cứ vẽ theo ý tưởng của em là được.”
Diệp Sở Sở rất cảm kích với sự tín nhiệm của Chu Mẫn: "Nếu bây giờ chị có thể nhìn thấy thiết kế của em ngay lúc này thì tốt biết mấy, xem xem chỗ nào chưa ổn thì em còn sửa luôn.”
Chu Mẫn cười nói: "Sao mà trong em còn sốt ruột hơn cả chị thế. Cũng không mất bao nhiêu thời gian, chúng ta có thể nhìn thấy được nhau qua điện thoại mà, đến lúc đó em thích là chị có thể thấy được bản vẽ cả em bất cứ lúc nào cũng được.”
Diệp Sở Sở chỉ cho rằng đây là Chu Mẫn an ủi mình, cô nào biết vào hơn mười năm sau, dù khoảng cách có xa xôi hơn nữa thì chỉ cần có một chiếc máy tính, lúc ấy cô chỉ nhấn camera là có thể nhìn thấy đối phương, mà sau hơn hai mươi năm nữa, cầm điện thoại di động là có thể gọi video bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Cô không biết, nhưng Chu Mẫn lại biết rất rõ ràng.
Hai chị em dâu tán gẫu hết sức vui vẻ khắp trời nam biển bắc, đến mức khiến anh chồng ngồi cạnh cũng có chút ghen tuông, vợ không nói chuyện vui vẻ như vậy với mình bao giờ.
Buông điện thoại xuống, Diệp Sở Sở còn có chút thèm thuồng, cô quay lại nói với chồng: "Nói chuyện với chị dâu thích thật đó, em có thể học thêm được rất nhiều thứ. Biểu cảm của anh là ý gì?”
"Vợ, em không nhận ra anh đang ghen tị sao?" Triệu Văn Thao khoa trương nói.
Diệp Sở Sở nhìn hắn một cái: "Thôi ông biến đi!”
Bên kia Chu Mẫn cũng đang khen Diệp Sở Sở: "Sở Sở thật thông minh, nói một là hiểu mười, em mới nói đầu cô ấy đã hiểu đến đuôi, ước gì cô ấy cũng có thể tới nơi này.”
Ánh mắt Diệp Minh Bắc u oán: "Mẫn Mẫn, có phải em quên cái gì không?”
"Quên cái gì?" Chu Mẫn không hiểu gì cả.
Mẹ Diệp ngồi dỗ đứa bé ở cạnh đó bật cười ha hả: "Không sao, nhà con bé có điện thoại rồi mà, bất cứ lúc nào cũng hai mẹ con ta có thể nói chuyện.”
Chu Mẫn ôi một tiếng, vỗ vỗ đầu: "Mọi người thấy đấy, con nói chuyện với Sở Sở nhập tâm quá mà quên cả mẹ luôn.”
Mẹ Diệp cười nói: "Hai đứa nói chuyện hợp như thế là mẹ vui rồi, không có việc gì, lần sau lại đến lượt mẹ nói là được.”
Diệp Minh Bắc nói: "Sở Sở phỏng chừng cũng quên mất.”
Chu Mẫn cười nói: "Khẳng định là quên rồi, không thì cô ấy đã hỏi mẹ đâu. Cứ nói đến chuyện thiết kế trang phục là Sở Sở quên hết mọi chuyện.”
"Không ngờ hai chị em dâu lại như vậy đấy." Mẹ Diệp nói: "Không biết còn tưởng là chị em ruột kìa.”
"Con với Sở Sở hợp nhau mà." Chu Mẫn nói.
Lúc này điện thoại lại vang lên, Chu Mẫn nhấc máy, bên kia truyền đến thanh âm ảo não của Diệp Sở Sở: "Chị dâu, cho em nói với mẹ mấy câu, vừa rồi em quên mất.”
Chu Mẫn cười ha ha, bảo mẹ Diệp trả lời điện thoại.
Diệp Sở Sở vừa mới nhớ ra mẹ mình nên lại gọi điện thoại tới.
"Mẹ, mẹ khỏe không?" Diệp Sở Sở hỏi.
Mẹ Diệp cười nói: "Tôi khỏe, cô còn quên cả mẹ rồi.”
Diệp Sở Sở hoảng rồi, vội vàng xin lỗi rối rít, mẹ Diệp cũng không trách móc con gái thật, bà hỏi thăm tình huống trong nhà ra sao.
Mẹ con lại nói một lúc sau mới buông điện thoại xuống.
"Có điện thoại thật tốt, nhớ ra ai thì gọi điện thoại nói vài câu, chẳng khác gì gặp mặt trực tiếp cả." Mẹ Diệp cảm khái nói: "Không trách người ta đều nói, cuộc sống hạnh phúc chính là điện thoại đèn điện đều có đủ, thật không ngoa chút nào.”
Mẹ Diệp cũng nhớ nhà, nhớ đến cha Diệp, nhớ tôn nam nữ, nghĩ đến con cái, nhưng hai đứa con trai đều dỗ dành lớn, bây giờ đứa con trai nhỏ có con, không thể mặc kệ a, cho nên, nghĩ cũng chỉ có thể nhịn.
Chu Mẫn hiểu ý của mẹ Diệp liền nói: "Mẹ, đến lúc đó gọi cha cả cha con đến nhà Sở Sở, mẹ gọi điện thoại nói mấy câu với cha đi.”
Diệp Minh Bắc nói: "Mẹ, ý này hay đấy! Mẹ nhớ ai thì cứ bảo người đó đến nhà Sở Sở gọi điện thoại nói chuyện với mẹ!”
Mẹ Diệp cũng cảm thấy ý kiến này không tệ: "Được, đến lúc đó mẹ nói với Sở Sở đã.”
Kỳ thật không cần phải nói, Diệp Sở Sở cũng đang nói chuyện này với Triệu Văn Thao, muốn hôm nào đó đón cha Diệp đến đây để ông nói chuyện điện thoại với mẹ Diệp, lâu như vậy, hai cụ già khẳng định rất nhớ nhau.
Triệu Văn Thao đồng ý ngay, ngày hôm sau liền đón bố vợ tới liền, đi cùng còn có anh cả cùng anh hai Diệp với bọn nhỏ, từng người một nói chuyện qua điện thoại với mẹ Diệp, khiến mẹ Diệp ở bên kia rớm rớm nước mắt, nhưng nghe được lớn nhỏ ở nhà đều khỏe, bà cũng giảm bớt tâm tình nhớ nhà.
Mùa xuân này, người dựa vào núi kiếm cơm bận rộn không ngơi tay, bên ngoài thôn có Triệu Văn Thao đang xây dựng một trang trại thỏ, trong thôn có mấy nhà đang xây nhà, còn phải bận rộn trồng trọt, cây trồng ngày càng lớn, hết sức tưới xanh.
Trải qua hơn nửa tháng, trang trại thỏ của Triệu Văn Thao cơ bản đã xây xong, tổ thỏ xây thành từng hàng chỉnh tề, một dãy phòng công nhân ngăn nắp, xung quanh là cây cối, bụi cỏ dùng lưới gai vòng tròn, không để thỏ chạy ra ngoài, trong phạm vi hoạt động của công nhân lại phân thành vườn rau, kho chứa củi, kho để đồ, còn có vườn cây ăn quả, đường đi cũng dùng đá xanh để lát, quanh co khúc khuỷu hết sức xinh đẹp.
Như vậy không chỉ đẹp mắt, mà còn vì thuận tiện cho việc đi lại trong thời tiết mưa gió, Triệu Văn Thao thấy đường phố gọn gàng trong thành phố đã rất ghen tị nên đã lấy trang trại của mình để thực hành đầu tiên.