Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 272: Sống Lại Làm Giàu - Chương 272 Giác ngộ về người tiêu dùng



Diệp Minh Bắc nằm ở trên giường bắt đầu nói với Chu Mẫn.

“Mẫn Mẫn, em không cần gấp gáp như vậy, bây giờ chúng ta đã rất tốt rồi, chuyện gì cũng phải làm từ từ.”

Chu Mẫn vừa nghe cũng biết là ý của mẹ chồng nên cười nói: “Em không gấp, hôm nay là một ngoại lệ.”

Diệp Minh Bắc không biết nói thế nào nữa.

Chu Mẫn bảo: “Minh Bắc, bây giờ là thời điểm kiếm tiền tốt nhất, chúng ta phải tranh thủ thời gian tích lũy vốn liếng, sau đó có thể làm chuyện mà mình muốn làm rồi.”

“Chuyện muốn làm ư?”

“Vâng, anh có mộng tưởng không?” Chu Mẫn nói đến đây thì không nhịn được muốn cười: “Có không?”

Đương nhiên là Diệp Minh Bắc có mộng tưởng rồi, giấc mộng của anh ta chính là sống hết đời thật hạnh phúc với Chu Mẫn!

“Mẫn Mẫn, ước mơ của anh chính là sống hạnh phúc với em đến hết đời.” Diệp Minh Bắc ôm Chu Mẫn, động tình và nói.

Chu Mẫn hết sức cảm động, phải nói may mắn lớn nhất cả đời này của chị ta chính là có thể ở cùng với người đàn ông này một lần nữa, việc này quan trọng hơn chuyện chị ta kiếm được bao nhiêu tiền, biết được bao nhiêu cơ hội kiếm tiền nhiều.

“Minh Bắc, chúng ta vốn là phải sống thật hạnh phúc đến hết đời, đây không phải là mộng tưởng mà là sự thực.” Chu Mẫn nói.

Diệp Minh Bắc chỉ thích lời vợ nói vì nó luôn có thể nói trúng trong tim anh ta.

“Mẫn Mẫn, giấc mộng của em là cái gì?” Diệp Minh Bắc hôn Chu Mẫn và hỏi.

Mắt Chu Mẫn sáng rực lên: “Ước mơ của em là không làm hẹ!”

Diệp Minh Bắc bối rối, không làm hẹ, đây là ý gì?

Chu Mẫn cười ha hả: “Đùa anh đấy!”

“Mẫn Mẫn, em đùa nghiêm túc quá rồi đấy, anh cứ tưởng là sự thật cơ, anh còn đang suy nghĩ vì sao lại không làm hẹ mà không phải là không làm cải trắng đấy?” Diệp Minh Bắc cười trêu ghẹo.

Chu Mẫn ôm lấy cổ Diệp Minh Bắc rồi trông anh ta, nói: “Bởi vì hẹ cắt hết lứa này đến lứa khác, vĩnh viễn cũng không cắt hết, cải trắng thì không vậy, một lứa là hết.”

Diệp Minh Bắc không đồng ý: “Mẫn Mẫn, em sai rồi, hẹ có thể cắt hết đấy, đến lúc thì thu hoạch hết về là xong rồi. Cải trắng cũng không phải một lứa là hết đâu, ăn lớp ngoài của cải trắng còn để lại lõi rau thì nó vẫn sẽ sinh trưởng, có thể ăn cả một mùa hè đấy nhé.”

Chu Mẫn ngây ra, cười ha ha: “Minh Bắc, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ? Ha ha, em buồn cười chết mất!”

Diệp Minh Bắc không biết mình nói có chỗ nào buồn cười nhưng Chu Mẫn nói buồn cười thì là buồn cười nên anh ta cũng bắt đầu cười theo: “Lẽ nào anh nói không đúng sao?”

Chu Mẫn gật đầu: “Anh nói đúng, nhưng mà em nói hẹ chỉ là ví von thôi chứ không phải rau hẹ mà là chỉ người tiêu dùng.”

Diệp Minh Bắc làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Minh Bắc à, quần áo của chúng ta bán đắt hàng như vậy, được nhiều người thích như vậy, anh có nghĩ là tại sao không?”

Diệp Minh Bắc suy nghĩ một chút rồi bảo: “Chất lượng tốt, đẹp, thịnh hành, hợp mốt.”

Chu Mẫn nở nụ cười, bây giờ Diệp Minh Bắc cũng biết dùng từ thịnh hành hợp mốt rồi, tiến bộ thật sự là rất lớn.

“Thế nếu anh mua thì liệu anh có mua không? Nếu như anh là phụ nữ ấy, nói thật nhé.”

Diệp Minh Bắc cười bảo: “Việc này thì anh không biết, anh có phải phụ nữ đâu, không nghĩ ra được. Nhưng em thích thì anh sẽ mua cho em.”

“Vì sao anh phải mua cho em?”

“Em thích mà.”

“Nếu như rất đắt rất đắt thì sao?”

“Vậy cũng mua, chỉ cần anh có thể mua được.” Diệp Minh Bắc nói mà không cần suy nghĩ.

Chu Mẫn nở nụ cười và gật đầu: “Đúng vậy, chính là loại tâm lý này, tôi thích thì tôi sẽ mua, người tôi yêu mà thích thì tôi sẽ mua cho cô ấy, không suy nghĩ đến cái khác.”

Diệp Minh Bắc không hiểu cho lắm.

Chu Mẫn tiếp tục nói: “Mà cuối cùng người thu được lợi là ai, không phải người mua được đồ vật yêu thích mà là người bán ra thứ mà người khác ưa chuộng, cũng chính là người bán. Chỉ cần người bán tìm được sự ưa chuộng này của người mua thì mọi việc đều thuận lợi, mà loại người mua ở trong mắt của kẻ bán chính là hẹ, cắt hết lứa này đến lứa khác, vĩnh viễn không có kết thúc.”

Diệp Minh Bắc nghe xong thì không được thoải mái lắm: “Mẫn Mẫn, chẳng lẽ bản thân mình mua đồ vật ưa thích là sai hay sao?”

“Câu hỏi này của anh thật là hay! Đúng vậy, tôi muốn mua thứ mà tôi thích thì có lỗi gì được chứ? Mấu chốt là có phải đồ vật mà anh ưa thích quá nhiều không, có phải quá đắt không, có phải thật sự đáng giá cỡ ấy không, có phải ngày hôm nay thích, ngày mai sẽ không thích nữa không? Hoặc có lẽ là giờ khắc này thì thích nhưng sau một khắc lại không thích nữa không? Sau đó thì sao? Cứ mãi đuổi theo thời khắc động lòng ấy, mãi mãi không có tận cùng.”

“Sao lại thế được?” Diệp Minh Bắc không tin.

“Phụ nữ đối với quần áo chính là như vậy, bất kể trong tủ quần áo của cô ấy có bao nhiêu trang phục thì cô ấy đều sẽ cảm thấy không có quần áo để mặc, đều sẽ muốn mua mới. Cũng giống như những người mua quần áo của chúng ta ấy, chắc anh biết rõ có bao nhiêu khách hàng quen hơn em đúng không? Họ mua nhiều quần áo ở chỗ của chúng ta như vậy nhưng vẫn mua nữa, ngoại trừ chỗ chúng ta ra, lẽ nào họ không mua ở những chỗ khác à? Vậy anh nói xem mua chỗ quần áo này vẫn là để mặc ư?”

Quả đúng là Diệp Minh Bắc hết sức rõ ràng có bao nhiêu khách hàng quen, hơn mười vị khách hàng cao cấp, hơn ba mươi vị khách hàng tầm trung, hơn một trăm khách hàng hạng thấp. Cho dù là khách hàng hạng thấp thì số quần áo may cũng lên đến hơn trăm, người ít nhất cũng đã may hai mươi mấy bộ quần áo ở chỗ của anh ta rồi, tối đa thì anh ta vẫn chưa thống kê, vừa mới tính như thế đã khiến anh ta sợ hết hồn.

“Việc này đáng sợ rồi đấy.” Diệp Minh Bắc không biết nên nói cái gì cho phải.

Chu Mẫn nói: “Em mới chỉ nói đến chuyện quần áo thôi nhé, còn có phương diện khác nữa cơ, nào giày, nào túi, nào vật phẩm trang sức, tất cả những thứ này đều là món lãi kếch sù cả đấy. Anh có biết trang sức xa xỉ không?”

Diệp Minh Bắc gật đầu: “Anh từng thấy ở trong tạp chí.”

“Vâng, động vào thứ đó thì phải hơn chục nghìn, thậm chí mấy trăm nghìn, mấy triệu cũng có. Anh cảm thấy vật kia đáng giá thế sao?”

Diệp Minh Bắc khiếp sợ vô cùng, anh ta biết vật phẩm xa xỉ nhưng chưa từng tìm hiểu vì cảm thấy chả có liên quan gì đến mình.

“Không đáng giá!” Diệp Minh Bắc cảm thấy quần áo may sẵn mà mình bán đều không đáng nhiều tiền như vậy.

Chu Mẫn cười nói: “Không đáng giá thì tại sao những người đó lại muốn mua?”

“Bởi vì thích?”

“Đúng vậy, vậy anh suy nghĩ lại xem, tại sao bọn họ lại thích?”

“Đẹp?”

“Cũng có thứ đẹp mắt tiện nghi nhưng vì sao nhất định phải mua đắt như vậy?”

Diệp Minh Bắc không hiểu, anh ta chưa từng mua bao giờ, nào biết được tâm lý của người mua chứ.

“Bởi vì thứ họ mua là thân phận, phẩm vị, cảm giác về sự ưu việt.” Chu Mẫn nói mà mang theo vài phần giễu cợt: “Đáng tiếc, loại thân phận, phẩm vị, cảm giác về sự ưu việt này là người bán cho người mua, người bán nói cho người mua anh mua càng đắt thì càng chứng tỏ được thân phận anh cao quý, càng chứng tỏ được phẩm vị của anh cao quý, càng chứng tỏ được cảm giác hơn người cao quý của anh, sau đó sẽ nói cho anh biết, mua đồ của họ thì anh chính là kẻ hơn người!”

“Thế mà người mua cũng tin?” Diệp Minh Bắc hỏi xong thì hối hận, đương nhiên là tin rồi, nếu không thì số quần áo mà bọn họ may này làm sao bán đi!

“Đương nhiên tin rồi, nếu không thì một viên đá vụn làm sao có thể bán được cái giá trên trời chứ? Kim cương vĩnh cửu, một viên lưu truyền mãi mãi, đây chính là lời nói dối tẩy não thành công nhất của người bán. Anh hỏi thử xem có người phụ nữ nào mà không động lòng chứ? Chính em trước đây cũng từng động lòng. Cho nên mới nói có thể nắm giữ sự ưa chuộng của người mua, có thể hiểu rõ tâm lý người mua, làm được những điểm này thì người bán không cần khom lưng nhặt tiền nữa mà ngồi ở đó chờ họ đưa tiền cho là được rồi.” Chu Mẫn nói, trên mặt lộ ra vẻ kỳ dị: “Trước kia em chính là người đưa tiền kia, bây giờ em muốn làm kẻ thu tiền!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.