Mọi người liên tục gật đầu, có Triệu Văn Thao thì mọi người cũng có người đáng tin cậy. Đoàn người bèn đi về phía trại thỏ.
Trại thỏ ở phía nam trên lưng chừng núi của gò đông, cách làng khoảng chừng một giờ đi đường, nhanh thì mất hơn bốn mươi phút. Qua đường cát đá thì tất cả đều là đường đất, đây là do người, gia súc, xe gỗ đi quanh năm suốt tháng và nước mưa trút xuống tạo ra nên gồ ghề. Hai bên trái phải mọc đầy bụi cỏ cao với lùm cây, còn có một vài chỗ rẫy mà người trong thôn trồng trọt, bây giờ đều đã mọc đầy hoa màu, rậm rạp và phong phú. Đêm đến các loại côn trùng kêu vang, thậm chí có thời điểm còn có thể nghe thấy tiếng hú của sói, rất có cảm giác như phim kinh dị. Cho dù là lớn hay nhỏ thì cũng không dám đi một mình, có điều nhiều người như vậy nên tất cả mọi người đều không sợ. Hơn nữa do chuyên tâm vào tiếng súng nên không đoái hoài tới suy nghĩ khác.
Đi được một nửa đường thì nghe được phía trước có người đang gọi: “Bọn họ chạy về hướng trại thỏ, đuổi theo sát! Không cho phép nổ súng!”
Triệu Văn Thao chấn động, chạy trước tiên.
Đám cậu hai Thôi nhìn thấy Triệu Văn Thao chạy rồi thì cũng chạy theo.
Động tĩnh của bọn họ rất nhanh nhưng cũng vẫn khiến người trước mặt chú ý, có kẻ cảnh giác lớn tiếng nói: “Ai đấy?”
Triệu Văn Thao lớn tiếng bảo: “Chúng tôi là người của Kháo Sơn Đồn, tôi là chủ của trại thỏ, tôi nghe thấy tiếng súng nên đến xem trại thỏ!”
Giọng nói của đối phương hòa hoãn hơn một ít: “Chúng tôi là người của đồn công an, đang thi hành công vụ, vừa rồi là đồng chí của chúng tôi nổ súng, xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Ở đây không có chuyện của mọi người, mau về nhà ngủ đi!”
Triệu Văn Thao vừa nghe thế thì cũng yên tâm, vội bảo: “Địa hình của trại thỏ phức tạp, các anh chưa quen thuộc địa hình sẽ ảnh hưởng đến công vụ. Tôi dẫn đường cho các anh nhé?”
Đối phương chần chờ một lát rồi nói: “Được, nhưng có điều các anh phải nghe theo chỉ huy.”
“Đã rõ!” Triệu Văn Thao nói với cậu hai Thôi: “Hay là các cậu trở về đi, nghe có vẻ khá nguy hiểm đấy.”
Cậu hai Thôi không chịu: “Anh của em vẫn còn ở trong trại thỏ đấy, em phải đi xem thế nào.”
Những người khác cũng nói: “Anh sáu Triệu, anh cứ yên tâm, bọn em sẽ không gây phiền phức cho anh, nói không chừng còn có thể giúp đấy.”
Triệu Văn Thao dặn dò vài câu rồi dẫn mọi người đi theo.
Chỉ có một người đợi bọn họ ở phía trước, những người khác nghe thấy là dân trong thôn Kháo Sơn Đồn thì vẫn tiếp tục đi phía trước tìm kiếm.
“Sao lại nhiều người như vậy?” Người tự xưng ở đồn công an kia khá không hài lòng.
Triệu Văn Thao nói: “Đồng chí, một mình tôi không dám đi đường đêm nên kết bạn tới. Đều là người trong thôn, rất thông thuộc với trại thỏ.”
“Được thôi, đừng tạo ra tiếng động lớn quá nhé. Đi theo tôi!” Người nọ vung tay lên, chạy nhanh lên đầu tiên.
Đám Triệu Văn Thao theo sau lưng, lúc này cũng không tiện hỏi gì, chỉ có thể cắm đầu chạy.
Nhìn thấy nhà cửa ở trại thỏ rồi, người nọ cũng hộp họp với đồng nghiệp của mình, hỏi thăm tình hình của nhau xem có phát hiện điều gì không.
“Đồng hương, không phải anh là chủ của trại thỏ sao? Trại thỏ của anh có cửa sau không?” Triệu Văn Thao lắc đầu: “Phía sau trại thỏ là con kênh lớn sâu mấy mét, làm cửa sau cũng vô dụng, chỉ có cổng phía trước thôi.”
“Dẫn chúng tôi đi xem cái kênh lớn kia trước đã!”
“Được!”
Triệu Văn Thao dẫn bọn họ đi dọc theo lưới sắt chung quanh trại thỏ, mò tới con kênh lớn phía sau, nơi sâu nhất là hơn mười mét, có cỏ dài nhưng không có cây, cho dù là từ nơi này xuống phía dưới cũng rất tốn sức.
“Không vào cổng thì có thể đi vào trại thỏ được không?” Người nọ nhìn kênh lớn xong thì hỏi.
“Có thể!”
Triệu Văn Thao dẫn bọn họ lại quay lại và dừng ở cánh đông. Nơi đó có mấy cây cây liễu lớn, trong đó có một cây xiêu vẹo, vừa lúc chĩa vào bên trong lưới sắt.
Triệu Văn Thao chỉ vào cái cây lớn và nói: “Từ nơi này vào là một đống củi, có thể mượn lực mà xuống phía dưới.”
Người nọ gật đầu, bảo Triệu Văn Thao dẫn đường.
Triệu Văn Thao giao xẻng cho cậu hai Thôi rồi ôm cây, chà xát vài cái là lên đến nơi rồi, theo chỗ nghiêng nhảy xuống đống củi bên kia lưới sắt.
Người nọ thấy thì học theo Triệu Văn Thao trèo lên cây, không tốn chút sức nào mà anh ta cũng đã làm theo được rồi. Đám cậu hai Thôi cũng nghiêm túc, leo cây lên tường chính là bản lĩnh từ nhỏ của nông dân, không có gì to tát cả.
Triệu Văn Thao đáp xuống đống củi mà vào trại thỏ, chỗ này ngoại trừ đặt củi ra thì còn có nhà kho, chặn phần lớn ánh trăng. Một lát sau hắn mới quen với bóng tối, nhìn hai bên một chút và chờ những người đó tiến đến rồi mới dẫn bọn họ tới hàng nhà cửa thứ nhất.
So với lo cho thỏ thì hắn lo cho cha mẹ nhiều hơn.
Nhà cửa ở hàng thứ nhất đang sáng đèn, có người đang nói chuyện.
“Thỏ không thiếu ạ, nhưng chỉ bị dọa thôi. Tiếng súng này ở đâu ra không biết.” Đây là tiếng của Thôi Đại.
“Không sao là được, nếu như để tôi biết được là tên giời đánh nào tới gây sự thì tôi sẽ bắn chết anh ta luôn!” Không cần phải nói lời này chắc chắn là của lão Triệu.
Ông lão ghét ác như thù, tuy đã già rồi nhưng tinh thần vẫn còn hăng lắm.
Cha Triệu mẹ Triệu nói: “Hay là chúng ta lại tuần tra một lần nữa?”
Triệu Văn Thao nhỏ giọng nói với người kia rằng đây là cha mẹ của mình, có thể đi vào chào hỏi không.
Người nọ gật đầu nhưng không vào cùng.
Triệu Văn Thao và cậu hai Thôi tiến vào, không cần phải nói, đám cha Triệu mẹ Triệu đều rất bất ngờ. Triệu Văn Thao vội vàng trấn an cha mẹ và người làm công rồi cũng nói rõ tình hình.
Cậu hai Thôi thấy anh trai không sao thì cũng yên tâm.
Lão Triệu nghe thấy là người của đồn công an thì vội vàng đi ra gặp đối phương, không biết nói những gì rồi lại nói với Triệu Văn Thao: “Các cậu cứ ở nơi này đợi đi. Tôi cũng rất quen thuộc với trại thỏ, để tôi dẫn bọn họ đi!” Cũng không đợi Triệu Văn Thao bằng lòng đã đi ngay.
Triệu Văn Thao nào yên tâm cho được, ông cụ đã già cả như vậy rồi, nếu như có mệnh hệ nào thì hắn cũng không biết ăn nói thế nào bèn nhanh chóng cùng đi ra ngoài. Mấy người trẻ tuổi như cậu hai Thôi thấy thế cũng đi theo.
Đây là bắt người đấy, kích thích biết bao!
Bọn họ bắt đầu lục soát tra khám, suy cho cùng thì cũng là người chuyên nghiệp, cẩn thận hơn nhiều so với đám Thôi Đại, bao chứa gạo thôi mà cũng không bỏ qua. Đương nhiên cũng không để bọn họ thất vọng, thực sự đã bắt được hai tên từ bên trong!
“Đi ra, không ra thì tôi sẽ nổ súng đấy!”
“Xin đừng nổ súng, chúng tôi ra ngay đây!”
Hai cái bóng người chật vật đi ra từ trong bao gạo, người của đồn công an đi tới đã trói người lại.
Ông cụ Triệu lấy đèn pin ra soi vào đối phương, Triệu Văn Thao cũng nhìn kỹ. Không quen, không phải là người trong thôn cũng không phải người bên ngoài thôn.
“Cẩn thận tra hỏi tiếp!”
Hiển nhiên hai người kia cũng không phải là kẻ mà đồn công an muốn tìm, nhưng bắt được thì tất nhiên phải hỏi một phen.
Triệu Văn Thao không đi cùng mà theo chân mấy người khác ở đồn công an tiếp tục lục soát. Lúc đến chuồng thỏ, Triệu Văn Thao cảm thấy thỏ có chút vấn đề. Đất trong chuồng rất rộng rãi nhưng thỏ lại cứ tụ lại ở một góc, bên trong xó góc khác thì đặt một đống vật hỗn tạp.
“Đó là gì thế?” Triệu Văn Thao hỏi Thôi Đại.
Thôi Đại vội nói: “Đó là chỗ thỏ sinh sản, anh Sáu cứ yên tâm, chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần phát hiện thỏ muốn sinh thỏ con ở đâu thì sẽ rời ra đó.”
Thôi Đại rất sợ Triệu Văn Thao trách bọn họ không thu dọn ổ thỏ cho sạch sẽ nhưng Triệu Văn Thao không quan tâm đến việc này, vừa nghe nói như thế thì mở rộng cửa đi vào chuồng rồi chạy đến ổ sinh sản của thỏ. Chưa đợi ra tay, ổ thỏ đó đã tự động xốc lên, một người nhào ra, trong tay còn cầm một con dao sáng loáng.